Đám Lưu Học Kim hoàn toàn không nghĩ tới lúc này Lục Hướng Noãn còn nhớ tới bọn họ, cả đám ôm dưa hấu cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ có thể vùi đầu điên cuồng ăn dưa hấu.
Ngọt, thực sự rất ngọt, lập tức ngọt tới trong lòng bọn họ, chị dâu là chị dâu tốt nhất.
Dưa hấu ngọt như vậy đủ khiến bọn họ nhớ cả đời, sau này bọn họ ăn nhiều dưa hấu tới mấy cũng không ngọt như hôm nay.
Mọi người đang ăn vô cùng vui vẻ, Hứa Đạt Nhạc nhìn chằm chằm dưa hấu trong tay rất lâu thở dài:
“Không biết khi nào đoàn trưởng của chúng ta mới trở về, đều đã đi ra ngoài một tháng, ngay cả thư cũng không gửi về, hỏi chỉ đạo viên cũng không hỏi ra được gì.”
Dưa hấu trong tay mọi người lập tức không thơm nữa, bọn họ cũng nhớ đoàn trưởng của bọn họ.
Tuy thường ngày đoàn trưởng của bọn họ nghiêm túc một chút, trách móc nặng nề một chút, nhưng đều là suy nghĩ cho bọn họ.
Hiện giờ nghiêm khắc, là vì đảm bảo có thêm cơ hội sống sót trên chiến trường.
Vương Chí Cường nhịn xuống bi thương trong lòng, trêu chọc mọi người:
“Nếu các cậu có lòng như vậy, rảnh rỗi thì đến giúp chị dâu các cậu làm ít việc, chia sẻ một chút. Sau khi đoàn trưởng nhà các cậu rời đi, một người phụ nữ như cô ấy làm gì cũng khó.”
Mọi người nghe lọt lời nói của Vương Chí Cường trong lòng, vì thế sau này xuất hiện trường hợp đám Lưu Học Kim mỗi ngày huấn luyện xong, đều vây quanh cửa nhà Lục Hướng Noãn, sau đó muốn làm việc giúp cô.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn đâu có việc gì cần bọn họ làm, trong nhà có giếng, cũng không cần chạy đi gánh nước.
Cuối cùng không chịu nổi nhiệt tình của bọn họ, nên cô tìm công việc cho bọn họ.
Bảo bọn họ cất thảo dược phơi nắng trong sân, phân loại ra rồi cho vào phòng.
Đám Lưu Học Kim làm rất hăng say, sau khi làm việc xong Lục Hướng Noãn giữ bọn họ ở lại nhà ăn cơm, nhưng mấy người không muốn gây thêm phiền phức cho cô, vèo một cái chạy mất.
Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ Vương Chí Cường đưa đồ ăn mình làm cho bọn họ.
Đảo mắt tới cuối tháng tám, Hoắc Cảnh Xuyên đã rời đi hai tháng, trong hai tháng này Lục Hướng Noãn vẫn luôn sống sinh hoạt như bình thường, giống như trong thế giới của cô chưa từng xuất hiện Hoắc Cảnh Xuyên.
Không lâu trước Lục Hướng Noãn gửi đồ cho Vương Hiểu Linh và Lý Tiểu Uyển, hai bọn họ đều đã nhận được, không chỉ như vậy bọn họ còn gửi nhiều đồ lại cho Lục Hướng Noãn.
Đặc biệt là trong túi đồ Lý Tiểu Uyển gửi, đồ nhiều nhất, ngoại trừ ít đồ ăn, thì chính là quần áo, một chiếc áo len quần len, Lục Hướng Noãn thử một lát vừa vặn.
Còn có một bộ quần áo lông, đợi vào mùa thu là có thể mặc.
Lục Hướng Noãn giặt một lần, để trong sân phơi khô sau đó cất đi, đặt vào ngăn tủ.
Thực ra càng nằm ngoài dự đoán của Lục Hướng Noãn chính là cô nhận được túi đồ đại đội Hồng Kỳ gửi, túi đồ rất to, to đến mức cần hai người khiêng trở về, là Lưu Học Kim và Hứa Đạt Nhạc giúp đỡ mang về.
Trong hai tháng Hoắc Cảnh Xuyên không ở đây, Lưu Học Kim và Hứa Đạt Nhạc đã giúp cô rất nhiều.
Còn có cả nhà Trình Hiểu Yến cùng với hai vợ chồng Hồ Ái Hương, thường gọi cô tới nhà ăn cơm.
Lục Hướng Noãn mở túi đồ đại đội Hồng Kỳ gửi tới, lọt vào tầm mắt là lá thư rấ dài.
Thư là người trong đội nhờ Vương Chí Văn ở khu thanh niên trí thức viết, đồ trong túi là tâm ý của mỗi nhà đóng góp lại, có đậu que phơi khô, mộc nhĩ khô, nấm hương khô, củ cải thái sợi phơi khô…
Còn có mấy cân lương thực tinh và 20 tệ.
Trong thư nói 20 tệ này không phải là người trong đội góp, là hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh cho vào, bọn họ sợ tiền trợ cấp của Hoắc Cảnh Xuyên không đủ cho hai vợ chồng Lục Hướng Noãn tiêu, càng sợ ấm ức Lục Hướng Noãn.
Ở trong mắt bọn họ, trước khi Lục Hướng Noãn kết hôn sống không tệ, sau khi kết hôn càng không thể để cô chịu ấm ức.
Lục Hướng Noãn nhìn mấy thứ này đôi mắt hơi ê ẩm, loại cảm giác cho dù mình ở đâu đều có người nhớ thương này thật tốt.
Đợi thêm một thời gian nữa nếu Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa trở về, hạng mục nghiên cứu của cô hoàn thành, Lục Hướng Noãn tính toán tìm Lưu Quốc Diệu viết thư giới thiệu trở về một chuyến.
Cô đột nhiên rất nhớ Đông Bắc tràn ngập nhân tình đó, nơi đó cũng coi như là quê hương thứ hai của cô.
Đầu tháng 10, Lục Hướng Noãn thay thế siro ngô bằng bột hạt bông, dùng bột ngô thay thế đường sữa, do đó giải quyết vấn đề nguyên liệu lên men Penicillin, phá vỡ sự phong tỏa nguyên liệu thô của các nước khác đối với Hoa Quốc.