Vương Quế Anh nói:
“Vậy được rồi, chừng nào con trở về thì viết thư cho trong nhà, mẹ bảo cha đi đón con. Nhà con mẹ quét dọn mỗi ngày, giống y như lúc trước con mới đi, con yên tâm.”
“Cảm ơn mẹ.”
Vương Quế Anh vén tóc Lục Hướng Noãn ra sau tai:
“Khách sáo với mẹ làm gì, chúng ta đều là người một nhà, con ở đây một mình phải chăm sóc bản thân thật tốt. Có việc thì về nhà, trời sập vẫn còn bọn mẹ gánh cho con.”
“Dạ.”
Ngày hôm sau Lưu Quốc Diệu tìm xe chở mấy bọn họ ra ga tàu hỏa, Lục Hướng Noãn cũng đi theo.
Khi sắp xuất phát, Vương Hiểu Linh tiến lên ôm Lục Hướng Noãn:
“Lục Hướng Noãn, cô phải sống thật tốt, nếu cô thực sự không có chỗ để đi thì tới tìm tôi, tôi có một miếng ăn, sẽ không để cô bị đói.”
Cô ấy vĩnh viễn không quên đêm khuya đó, là Lục Hướng Noãn lôi cô ấy ra từ cận kề cái chết.
Đối với cô ấy mà nói, Lục Hướng Noãn giống như tia sáng.
Cánh tay hơi cứng đờ của Lục Hướng Noãn vẫn ôm lấy Vương Hiểu Linh: “Được.”
Cô ấy, đúng là đáng yêu.
Cuối cùng dưới thúc giục của mọi người, Vương Hiểu Linh không thể không buông lỏng tay ra, cô ấy lệ rơi đầy mặt dặn dò Lục Hướng Noãn nhất định phải nhớ chăm sóc bản thân.
Lục Hướng Noãn vẫy tay với cô ấy, trong từng tiếng còi xe, xe chậm rãi đi về trước, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Lục Hướng Noãn.
Khi Lục Hướng Noãn xoay người rời đi, đôi mắt đã đỏ ửng.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua một tháng, một tháng này Lục Hướng Noãn ngoại trừ đúng hạn châm cứu cho Hồ Ái Hương, thời gian còn lại đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, chuyên tâm nghiên cứu hạng mục.
Mỗi lần Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến tới tìm Lục Hướng Noãn nói chuyện phiếm, đều vồ hụt.
Hôm nay không biết Lưu Quốc Diệu lấy đâu ra một con gà, sau đó chặt gà thành từng khúc đặt lên bếp, đợi Hồ Ái Hương trở về làm.
Không phải là Lưu Quốc Diệu lười, mà anh ta thực sự không biết làm, chỉ cần là đồ ăn trải qua tay anh ta, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi đã thảm không nỡ nhìn.
Cho nên Lưu Quốc Diệu vẫn tự mình có hiểu lấy, không đi gây tai họa cho lương thực.
Đặc biệt là thịt này, anh ta càng không dám động tay, sợ làm hỏng nó, đến lúc đó cả nhà không ai ăn thì lãng phí.
Khi sắp tới giờ cơm, Hồ Ái Hương ngồi ở cửa đại viện không nói chuyện phiếm với mọi người nữa, mà cầm ghế trở về.
“Vợ à, em trở về rồi, trong phòng bếp có gà, anh mới chặt xong, lát nữa em nấu nó đi, buổi tối anh đi gọi Hướng Noãn tới nhà ăn cơm.”
“Được, nếu em ấy không ở nhà thì ở phòng thí nghiệm, lát nữa anh đi sớm một chút, em sợ em ấy ăn cơm sớm.”
Sau khi Hồ Ái Hương nói xong thì đặt ghế xuống, xoay người vào phòng bếp.
Nhưng mà khi Hồ Ái Hương thấy gà đã chặt sẵn còn có máu loãng trên bếp, dạ dày của cô ấy như phiên sơn đảo hải loạn cả lên, cô ấy buồn nôn ngồi xổm trên đất nôn ra.
Lưu Quốc Diệu ở ngoài phòng nghe thấy động tĩnh bên trong phòng bếp, anh ta sợ tới mức chạy nhanh tới.
Sau khi thấy gương mặt vợ anh ta tái nhợt ngồi xổm ở đó, trên mặt đất còn có bãi nôn, khỏi phải nói Lưu Quốc Diệu đau lòng cỡ nào.
“Có phải ăn đồ hỏng gì hay không, vợ à, em đợi ở đây, anh đi gọi nhóc Hướng Noãn tới, anh đi một lát sẽ trở về.”
Sau khi Lưu Quốc Diệu nói xong thì lướt đi như một cơn gió không thấy bóng dáng.
Mà Hồ Ái Hương nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra mới cảm thấy thoải mái hơn chút, cô ấy tìm cái chổi dọn dẹp sạch sẽ chỗ mình nôn, sau đó rửa tay chuẩn bị xử lý thịt gà đã chặt sẵn kia.
Nhưng mà vẫn không được, cảm giác quen thuộc trong dạ dày đánh úp cô ấy lần nữa.
Cô ấy vội ngồi xổm trên đất nôn khan, đã không nôn ra được gì dạ dày cô ấy ứa ra nước chua.
Lục Hướng Noãn đang bận rộn làm thí nghiệm nghe Hồ Ái Hương xảy ra chuyện tay run lên, suýt nữa đổ đồ trong cốc đong đo ra ngoài.
Lục Hướng Noãn không rảnh lo đóng cửa chạy như bay rời đi, trong lòng có chút nôn nóng cô bỏ lại Lưu Quốc Diệu ở đoạn xa.
Nếu là dựa theo bình thường, tốc độ này của Lục Hướng Noãn chắc chắn sẽ khiến Lưu Quốc Diệu tò mò, nhưng mà hiện giờ trong mắt anh ta đều là vợ sinh bệnh, anh ta đâu còn lo lắng nhiều như thế.
Một lát sau Hồ Ái Hương vẻ mặt suy yếu ngồi trên đất, môi trắng bệch, sau khi Lục Hướng Noãn tới thì thấy cảnh này.
Trong lòng Lục Hướng Noãn thấp thỏm, nhanh chóng tiến lên ôm Hồ Ái Hương lên giường, sau đó đặt tay lên cổ tay cô ấy bắt mạch.
Lưu Quốc Diệu chạy tới nhìn thấy Lục Hướng Noãn cau mày, sợ hãi tới mức chỉ thiếu quỳ xuống với Lục Hướng Noãn, sợ vợ anh ta xảy ra chuyện nên run rẩy nói:
“Hướng Noãn… Chị dâu em không sao đúng không.”