Vương Chí Cường vừa xoa mông vừa rơi lệ, nhưng mà trên mặt là vui sướng: “Đau, sư trưởng, tôi không phải đang nằm mơ, lão Hoắc còn sống, lão Hoắc còn sống…”
Lưu Quốc Diệu nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của Vương Chí Cường, cảm thấy hơi mất mặt nên anh ta nhanh chóng đến phòng bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà khóe miệng ngậm cười.
Tên nhóc thối này, cuối cùng cũng trở về, không cô phụ sự tin tưởng của anh ta, cũng không khiến anh ta mất mặt.
Làm tốt lắm.
Vương Hoằng Xương nghe nói Hoắc Cảnh Xuyên bình an vô sự xong, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng.
Hiện giờ trên người ông ta đeo quá nhiều, nếu Hoắc Cảnh Xuyên xảy ra chuyện, vậy thì ông ta thực sự không biết nên làm sao bây giờ.
Nhưng mà ông ta còn có một số thứ cần báo cáo với cấp trên, vì thế nói một tiếng với Lưu Quốc Diệu xong, thì dẫn mấy cảnh vệ rời đi.
Ông ta bận việc xong, lại tới đây thăm Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Chí Cường nhìn Hoắc Cảnh Xuyên nằm hôn mê bất tỉnh trên giường nói: “Sư trưởng, có cần nói một tiếng với em Hướng Noãn không.”
Lưu Quốc Diệu nghĩ một lát mới mở miệng:
“Đợi Hoắc Cảnh Xuyên tỉnh lại rồi nói, mấy ngày qua cô nhóc kia quá mệt mỏi rồi, nhân dịp về nhà thả lỏng cũng được.”
Vương Chí Cường nghĩ một lát thấy cũng đúng, nên đồng ý, chẳng qua ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Xuyên.
Lão Hoắc, anh nhất định phải nhanh tỉnh lại, mọi người đều đang đợi anh đấy.
Lục Hướng Noãn ngủ mấy ngày trên xe lửa xong, cuối cùng cũng tới khu vực Đông Bắc, xuyên qua cửa kính xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng Lục Hướng Noãn đột nhiên hoảng loạn.
Nếu Hoắc Cảnh Xuyên vẫn còn mà nói, có lẽ ăn tết năm nay là hai bọn họ cùng nhau trở về.
Nhưng mà bây giờ…
Lục Hướng Noãn cố nén bi thương trong lòng, xách theo ba lô xếp hàng xuống xe.
Bởi vì Lục Hướng Noãn không muốn làm phiền người trong nhà, cho nên khi trở về không gọi điện cho đám Hoắc Đại Khánh, cô tính toán lát nữa tìm xe chở cô về.
Chẳng qua Vương Chí Cường hơi lo lắng cho Lục Hướng Noãn, cho nên sau khi Lục Hướng Noãn lên xe, anh ta lập tức gọi điện cho Vương Giải Phóng.
Sáng sớm hôm nay, hai vợ chồng Vương Giải Phóng còn có Hoắc Đại Khánh nhận được tin đã đợi ở cửa ra.
Ba đôi mắt nhìn chằm chằm cửa ra, sợ không thấy được Lục Hướng Noãn, lại bỏ lỡ.
Chẳng qua bọn họ đã quên, gương mặt đẹp quá khác biệt của Lục Hướng Noãn phá lệ bắt mắt trong đám người xám xịt.
Cho nên Lục Hướng Noãn xách theo túi mới xuống xe lửa, Vương Hiểu Linh lập tức nhìn thấy cô.
Có quá nhiều người xuống xe lửa, cô ấy mang thai không dám tiến lên, cho nên Vương Hiểu Linh chỉ có thể gân cổ la lớn:
“Lục Hướng Noãn, chúng tôi ở đây.”
Vương Giải Phóng và Hoắc Đại Khánh nhanh chóng quay đầu nhìn theo hướng Vương Hiểu Linh gào, quả nhiên thấy được người bọn họ cần tìm.
Hoắc Đại Khánh nhanh chóng tiến lên trước, đón lấy túi trong tay Lục Hướng Noãn.
Khi Lục Hướng Noãn thấy được người trước mặt, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Cha, sao cha lại tới đây?”
“Hai vợ chồng Giải Phóng cũng ở đây, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài lại nói.”
“Dạ.”
Vương Giải Phóng sợ vợ bị va trúng, cho nên cẩn thận che chở cô ấy đi về trước.
Nhưng thật ra Vương Hiểu Linh không quan tâm lắm, ríu rít nói chuyện với Lục Hướng Noãn.
Đương nhiên hơn phân nửa là Vương Hiểu Linh nói, mà Lục Hướng Noãn chỉ là một người lắng nghe đủ tư cách nghe cô ấy lải nhải.
Cuối cùng cũng ra khỏi ga tàu hỏa, Lục Hướng Noãn cảm thấy không khí xung quanh tươi mát hơn, chẳng qua đôi mắt nhìn bụng phồng to của Vương Hiểu Linh, trong lòng hiện lên chút lo lắng.
Lục Hướng Noãn mở miệng cắt ngang Vương Hiểu Linh đang thao thao bất tuyệt: “Lần sau không được làm như vậy nữa, nghe thấy không?”
Nhìn Lục Hướng Noãn quan tâm mình như vậy, trong lòng Vương Hiểu Linh như ăn mật, ngọt ngào, không ngừng gật đầu.
Vương Giải Phóng nhìn vợ mình như cừu con dịu ngoan trước mặt Lục Hướng Noãn, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Phải biết rằng anh ta chưa từng có loại đãi ngộ này.
Lúc này sắc mặt Lục Hướng Noãn mới tốt hơn chút, sau đó kéo tay cô ấy bắt mạch.
Mãi đến khi kết thúc bắt mạch, Lục Hướng Noãn mới hoàn toàn yên tâm.
Nhìn sắp tới giờ ăn cơm trưa, cho nên Vương Giải Phóng làm chủ, muốn mời Lục Hướng Noãn và Hoắc Đại Khánh còn có Hoắc Kiến Thiết đang trông xe bò đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm.
Hoắc Đại Khánh nghĩ tới vợ còn ở nhà làm cơm đợi bọn họ trở về, vừa định mở miệng từ chối, không ngờ bị Lục Hướng Noãn giành trước một bước đồng ý.
Con dâu đã lên tiếng, đương nhiên là Hoắc Đại Khánh không thể phản bác, chỉ hơi hối hận hôm nay tới không mang tiền trong túi.
Mấy người ngồi lên xe bò lắc lư xuất phát tới Tiệm Cơm Quốc Doanh, ai ngờ tới nơi Hoắc Kiến Thiết không chịu vào.