Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 997 - Chương 997: Báo Tin

Không xác định Chương 997: Báo tin

Lúc này Lục Hướng Noãn mới hái thuốc trên núi xuống, thuốc cô để lại trong đội lần trước đã không còn nhiều lắm, cho nên cô muốn làm thêm một ít trước khi cô rời đi.

Người trong đối đối đãi rất tốt với cô, mấy ngày qua cô trở về đều có thể cảm nhận được rõ, cho nên cô cũng muốn đối đãi tốt với bọn họ một chút.

Hơn nữa ngoại trừ chuyện này, trong lòng cô còn có tính toán, nhưng mà đợi cô về Bắc Kinh cô sẽ tìm Triệu Truyền Lễ tâm sự.

Chẳng qua cô chắc chắn Triệu Truyền Lễ sẽ đồng ý.

Nếu không đồng ý, vậy thì cô tăng giá, cộng thêm mấy thứ khiến ông ấy động lòng, như vậy ông ấy không đồng ý cũng phải đồng ý, cũng coi như là cô tìm được đường ra cho đại đội Hồng Kỳ.

Chỉ dựa vào đất đai trồng trọt, thì vĩnh viễn không thấy được đường ra.

Vương Quế Anh làm việc một lát rồi về nhà nấu cơm, nhưng mà cơm sắp nấu xong bà ấy còn chưa thấy Lục Hướng Noãn tới ăn cơm, trong lòng có chút không yên lòng bà ấy bảo Hoắc Đại Khánh trông nồi, bà ấy đi qua một chuyến.

Vương Quế Anh nhìn thấy Lục Hướng Noãn xong, lập tức thay đổi gương mặt tươi cười:

“Hướng Noãn, về nhà ăn cơm đi, tối nay mẹ nấu canh trứng con thích ăn đấy.”

Hai con gà mái già trong nhà lần trước bà ấy tới Bắc Kinh đã mang qua cho Lục Hướng Noãn, cho nên trứng gà để nấu canh trứng là bà ấy lấy tiền mua từ tay vợ Vương Nhị Ngưu, đặc biệt bổ sung dinh dưỡng cho Lục Hướng Noãn.

Mấy ngày nay, cô gầy đi không ít.

“Mẹ, mẹ đợi con một lát, con rửa tay xong thì qua đó với mẹ.”

“Không vội.”

Lục Hướng Noãn rửa tay xong, lấy một hộp đào vàng trong phòng ra đi theo Vương Quế Anh.

Dọc đường đi Vương Quế Anh đều bảo Lục Hướng Noãn mang hộp về, nhưng mà Lục Hướng Noãn coi như không nghe thấy.

Nhìn tính cách bướng bỉnh này của Lục Hướng Noãn, khi Vương Quế Anh cảm thấy đau đầu, không cẩn thận thấy được Vương Giải Phóng.

“Sao Giải Phóng lại tới đây?”

Tuy Vương Quế Anh lẩm nhẩm nhưng vẫn chạy nhanh tới đón, mà Lục Hướng Noãn cũng thế, bởi vì cô thấy được Vương Hiểu Linh.

Nghĩ tới bụng to của Vương Hiểu Linh, Lục Hướng Noãn lập tức nhăn mày.

Cho nên Vương Hiểu Linh vừa xuống xe, không đợi bọn họ mở miệng, Lục Hướng Noãn đã phê bình giáo dục Vương Hiểu Linh.

Vương Hiểu Linh cười ngây ngô, cô ấy thích Lục Hướng Noãn miệng dao găm tim đậu hũ, nhưng mà cô ấy đột nhiên nhớ tới hôm nay đến đây là có chuyện đứng đắn cần nói, nên nhanh chóng cắt ngang lời Lục Hướng Noãn:

“Lục Hướng Noãn, cô khoan hãy nói, cô nghe tôi nói đã.”

Vương Giải Phóng đang chuẩn bị mở miệng thì thấy vợ mình muốn nói, nên thức thời câm miệng.

“Cô nói đi.”

“Phải nói trước, tôi nói xong cô không thể kích động.”

Vẻ mặt Lục Hướng Noãn lạnh nhạt: “Cô nói đi.”

Trên đời này chuyện có thể khiến cô kích động chỉ có hai chuyện, một chuyện là nhìn thấy Hứa Nhạc, một chuyện khác là Hoắc Cảnh Xuyên còn sống.

Nhưng mà rất rõ ràng, trước mắt hai chuyện này đều khó có khả năng thực hiện được, trừ phi cô chết đi, nói không chừng ba bọn họ có thể gặp mặt dưới mặt đất.

Chẳng qua Lục Hướng Noãn không muốn chết, cô muốn sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, trên đời này còn có rất nhiều phong cảnh cô chưa từng thấy.

Vương Hiểu Linh thấy Lục Hướng Noãn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhanh chóng nói chuyện Hoắc Cảnh Xuyên còn sống ra, hơn nữa hiện giờ đang ngồi xe về nhà.

Trong lúc nhất thời cảm xúc của Lục Hướng Noãn có chút mất khống chế, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của Vương Hiểu Linh nói:

“Hoắc Cảnh Xuyên còn sống ư? Thật sao? Tôi không nghe nhầm đấy chứ.”

Vương Hiểu Linh bị nắm cánh tay hơi đau, nhưng mà cô ấy hiểu tâm trạng của Lục Hướng Noãn lúc này, nhanh chóng gật đầu:

“Thật, chúng tôi vừa mới nhận được tin.”

Vương Giải Phóng ở bên cạnh cũng nhanh chóng nói: “Chị dâu, đoàn trưởng Hoắc thực sự còn sống, Vương Chí Cường mới gọi điện thoại cho bọn em.”

Mãi đến khi xác định Hoắc Cảnh Xuyên còn sống, Lục Hướng Noãn dùng tay che mặt khóc nức nở.

Thật tốt, anh còn sống.

Anh không bỏ mình lại.

Cô không phải một mình.

Mà Vương Quế Anh ở bên cạnh cũng vui tới mức chảy nước mắt, dưới cái nhìn của bà ấy, không có chuyện gì vui vẻ bằng chuyện Hoắc Cảnh Xuyên còn sống.

Bà ấy không người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Lúc này Vương Quế Anh gấp không đợi nổi muốn chia sẻ tin tức tốt này cho Hoắc Đại Khánh, nhưng mà khi thấy Lục Hướng Noãn che mặt khóc lóc, bà ấy vẫn kiềm chế vui sướng và nhảy nhót trong lòng xuống.

Vương Quế Anh dỗ cô: “Hướng Noãn, lão tam còn sống, đây là chuyện tốt, con đừng khóc. Nếu lão tam ở đây nhìn thấy con khóc, sẽ đau lòng.”

Lục Hướng Noãn không muốn khóc, chẳng qua nước mắt cứ muốn rơi cô lau kiểu gì cũng không được.

 


Bình Luận (0)
Comment