Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 127


Editor: Sweetie
Chung Nghệ thật sự đã tìm được củ ấu trở về, nhưng do thời tiết nên không nhiều lắm, chỉ có một cụm, nhìn qua có chút yếu ớt, rễ cây khô vàng không biết có sống được không.
Chung Nghệ xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếc nuối nói: “Muộn thêm tí nữa là không còn rồi, có một người dân dẫn em xuống chân núi vớt, muộn thêm 1 ngày nữa chắc nó chết mất.”
Liễu Tố Tố xua xua tay: “Không quan trọng, mấy loại cây sống dưới nước thế này rất dễ sống, hơn nữa đập chứa nước chỗ chúng ta còn nuôi cá, có chất dinh dưỡng, thả xuống đó hai ba ngày là tốt thôi.”
Chung Nghệ gật đầu, hai người liền ném củ ấu xuống nước.

Củ ấu còn chưa trưởng thành, sợ cá ăn mất nên hai người cô không ném vào chỗ hay cho cá ăn, làm xong Chung Nghệ lại vội vàng ném cỏ xuống dẫn cá ra xa, phòng ngừa bất trắc.
Liễu Tố Tố hỏi Chung Nghệ cảm giác thế nào, làm việc đã quen chưa, cô ấy cười cười nói:
“Khá tốt, tuy có hơi bận nhưng em rất thích.”
Đối với Chung Nghệ mà nói, càng bận trong lòng cô ấy càng kiên định, đến ngủ cũng thấy ngon hơn.
Cô ấy nói như vậy, Liễu Tố Tố cũng thấy an tâm.
Sau khi nói chuyện thêm một lúc, cô mới đi ra ngoài ruộng, hệ thống tưới nước vẫn phải canh chừng hàng ngày.
Bởi vì cả nhà Lê Ngọc Quế đến bệnh viện nên hai ngày nay vô cùng thanh tịnh, tới buổi tối ngày thứ ba, lúc Liễu Tố Tố đang chuẩn bị nấu cơm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Cô còn tưởng là mấy đứa nhỏ đã về, đi ra ngoài mới thấy Lê Ngọc Quế mặt mày đắc ý đi đến.

Phía sau cô ta, bà Bao đang ôm một đứa bé được bọc trong vải, vui vẻ vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cháu trai ngoan của bà! Cháu ngoan của bà đáng yêu quá!”
Bao Phi Tường cũng cười nhăn nhở đi phía sau, hoàn toàn không còn bộ dáng tối tăm như mấy ngày trước.
Lê Ngọc Quế thấy Liễu Tố Tố, cố ý nâng cằm lên, nói: “Nương, nương đi chậm một chút, đừng làm con trai con bị ngã.”

Bà Bao biết tâm tư của cô ta, cũng hùa theo: “Chẳng lẽ nương lại không biết cẩn thận, dù thế nào cũng không thể để cháu trai bảo bối của nương ngã được!”
Lúc nói đến hai chữ “cháu trai” bà ta đặc biệt dùng sức, như sợ người ta không biết đứa bé trong lòng bà ta là bé trai.
Liễu Tố Tố không rảnh xem cả nhà bọn họ diễn trò, đóng cửa lại đi vào phòng bếp.
Tối nay cô không định nấu cháo, ngày hôm qua mấy đứa nhỏ lên núi đào cỏ, cô cũng đi theo tìm ít dương xỉ, hôm nay định làm món rau trộn.

Dùng muối chà sát dương xỉ một lát, sau đó trộn chung với dầu mè, tương ớt, vừa ngon vừa khai vị, ăn kèm với màn thầu ngũ cốc cũng rất vừa miệng.
Thời gian này năm trước cô còn tìm được không ít hương xuân, năm nay thì không còn, lên tít tận đỉnh núi cũng chỉ hái được non nửa rổ dương xỉ, giữ lại cũng vô dụng nên cô nấu hết trong một lần.

Ngoài ra còn có thêm món trứng gà rán, cuộc sống khó khăn nhưng mấy đứa nhỏ không thể cứ ăn rau dưa mãi.

Thịt lại quá đắt, cô cũng chỉ có thể thay thế bằng trứng gà, hai quả trứng gà chia cho bảy người, người lớn trẻ con đều được ăn một ít.
Liễu Tố Tố cũng có chút phát sầu, mắt thấy thức ăn ngày càng ít, giun lại ngày càng khó tìm, ốc nước ngọt tuy rằng nhiều nhưng cũng nhiều người tranh, tốc độ lớn kém tốc độ bắt, hiện tại cũng không bắt được bao nhiêu, nhưng nếu gà không được ăn mấy thứ này sẽ không đẻ trứng.
Trong lúc cô đang lo lắng, lại thấy Lữ Linh Chi đến tìm mình, “Lê Ngọc Quế sinh được con trai thật kìa, cô ta khoe khoang từ lúc ở bệnh viện cho tới lúc về nhà, hận không thể đến từng nhà khoác lác, làm như ghê gớm lắm ấy, nhà ai chẳng có con trai.”
Mà cũng phải nói Lê Ngọc Quế này may mắn thật, nhà họ Bao muốn có con trai, cô ta thật đúng là sinh được con trai, cứ như vậy chắc chắn là sẽ được bà Bao cung phụng như bà hoàng, thật là có phúc hưởng mà!
Liễu Tố Tố cười cười: “Chị, có phúc hưởng hay không, còn phải chờ tương lai mới biết.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không phải là em ghen ăn tức ở, cũng không phải ghen tị vì cô ta sinh được con trai, nhưng con dù là trai hay gái, có thể để mình được hưởng phúc hay không, phải dạy dỗ nó tốt trước đã, nếu dạy không tốt, về sau đừng nói là hưởng phúc, nói không chừng còn phải nhọc lòng giải quyết chuyện mấy chuyện xấu của nó ấy chứ, có con trai như thế cũng có ích lợi gì đâu?”
Với cô, con trai con gái đều được, miễn là mấy đứa nó được dạy dỗ đàng hoàng, lớn lên trở thành người tốt.
Nhưng nhìn Lê Ngọc Quế và mấy người nhà họ Bao, có thể nuôi ra được đứa trẻ ngoan hay không thì không chắc.

Lữ Linh Chi nghe vậy thấy cũng đúng.
Trước kia chị cũng cảm thấy sinh được con trai là chuyện tốt, nhà chị cũng có tận ba đứa con trai, nhưng đến bây giờ, nhìn Hàn Tú Tú và Tiểu Điềm nhà Trần Nam chị mới cảm thấy, có con gái mới tốt, con gái tri kỷ lại ngoan ngoãn, nếu chị cũng có con gái thì tốt rồi.
Chỉ là việc tương lại này còn rất xa, chị lại nói đến chuyện trước mắt: “Em biết gì chưa, Bao Phi Quyên bị đuổi về rồi!”
“Đuổi về?” Liễu Tố Tố sửng sốt, “Lê Ngọc Quế bắt về sao?”
“Đúng vậy!”
Việc này cũng không khó đoán, Lê Ngọc Quế xem trọng con trai mình nhất, kết quả Bao Phi Quyên lại đẩy cô ta ngã động thai.

Cũng may là ngày dự sinh của cô ta cũng sắp tới, sau khi sốt ruột hoảng hốt đến bệnh viện liền sinh con luôn.
Mẹ con đều bình an, nhưng Lê Ngọc Quế vẫn hận Bao Phi Quyên thấu xương, nhất định phải đuổi cô em chồng này đi.
Bà Bao đương nhiên là không đồng ý, tuy cháu trai và con dâu đều quý giá, nhưng Bao Phi Quyên dù sao cũng là con gái bà ta, bà ta vẫn thương con gái mình hơn con dâu nhiều.
Lê Ngọc Quế liền gọi bà Bao và Bao Phi Tường vào, nói chuyện bọn họ ở sau lưng xa lánh Chung Nghệ sợ là đã bị Dư Hồng Anh phát hiện, nếu không tiễn Bao Phi Quyên đi, bị tra ra liền xong đời.
Bà Bao chưa kịp nói gì, Bao Phi Tường đã nóng nảy kéo Bao Phi Quyên vào, bảo cô ta cút đi.
Bao Phi Quyên choáng váng muốn gào ầm lên.
Bao Phi Tường hung tợn nói: “Chung sư trưởng phúc hậu, trước đây những người kia khua môi múa mép thì không sao, nhưng hiện tại chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà mày còn dám châm ngòi thổi gió, đã không thành công còn muốn làm ầm ĩ lên, chờ ông ấy điều tra ra, mày cho rằng họ thật sự không làm được gì sao? Người ta là sư trưởng đấy! Mày muốn hại chết tao à!”
Bao Phi Tường là người có tư tưởng ích kỷ điển hình, nếu không liên lụy đến ích lợi của hắn, hắn sẽ cho một chút ơn huệ nho nhỏ, nhưng một khi ảnh hưởng đến hắn, dù là mẹ ruột hay em gái, hắn cũng không quan tâm.
Hai mắt Bao Phi Tường đỏ ngầu, lần đầu tiên Bao Phi Quyên bị hắn dọa như vậy, khóc lóc cầu xin bà Bao nói giúp mình một câu.
Nhưng hiển nhiên cô ta đã cầu sai người, trong mắt bà Bao, con gái hơn con dâu là bởi vì con dâu là người ngoài, nhưng con trai thì khác, càng đừng nói đến chuyện Bao Phi Tường là đứa con trai có tiền đồ nhất nhà, mười Bao Phi Quyên cũng không bằng một Bao Phi Tường.

Bà ta quay đầu không thèm nhìn lấy một cái, nói thẳng: “Con mau về nhà thu dọn đồ rồi trở về đi, nương bảo Phi Cường mua vé ngày mai cho con, trở về thì thành thật một chút, đừng có gây chuyện đấy.”

Bao Phi Quyên lúc này mới thật sự choáng váng.
Cô ta tới quân khu là để lấy chồng, là để hưởng phúc, hiện tại chưa chiếm được cái gì đã phải trở về rồi?!
Người nhà họ Bao lại ầm ĩ cãi nhau cái gì thì Lữ Linh Chi không biết, nhưng chị còn biết một việc khác: “Liên trưởng Thang, Tiểu Thang ấy, em còn nhớ đúng không?”
“Làm sao vậy chị?”
Lữ Linh Chi cười nói: “Chuyện này Tiểu Trần nói cho chị biết, không phải lúc trước Bao Phi Quyên khinh thường, ghét bỏ cậu ấy chỉ là liên trường thôi sao, nghe nói sau khi bị Bao Phi Tường đuổi đi, cô ta lập tức chạy đến tìm cậu ấy, nói mình đồng ý cùng cậu ấy kết hôn!”
Lần đó liên trưởng Thang cứu bà Bao và Bạch Tĩnh, tay không cẩn thận bị gãy xương, lần này đến bệnh viện đổi thuốc thì bị Bao Phi Quyên chặn lại.
Liên trưởng Thang bị doạ sợ chết khiếp.

Hắn có lòng tốt cứu hai người bà Bao cũng không phải muốn được trả ơn, nhưng hắn cứu người bị thương, lâu như vậy rồi mà mấy người nhà họ Bao gia đến tỏ vẻ cũng không thèm, ngay cả Bao Phi Tường lúc huấn luyện thấy hắn cũng chỉ cảm ơn qua loa cho xong.
Liên trưởng Thang không phải người nhỏ nhen, gặp phải gia đình như vậy cũng chỉ cho là mình xui xẻo thôi, về sau không lui tới nhà bọn họ là được.

Ai ngờ Bao Phi Quyên đột nhiên chạy tới nói hắn phải lấy cô ta, liên trưởng Thang không sợ mới là lạ.
Hắn cứ đứng sững sờ tại chỗ, Bao Phi Quyên còn tưởng hắn đang vui mừng vì được lấy mình, trong lòng vui vẻ nghĩ không giữ lại thì thôi, giờ tôi cũng thể dựa vào bản lĩnh mà ở lại quân khu đấy!
Nhưng lúc cô ta chuẩn bị hỏi liên trưởng Thang định bao giờ đi đăng ký kết hôn, liên trưởng Thang đã chạy mất dạng.
Thật sự là chạy mất dạng, chạy còn nhanh hơn cả cướp, nghe người khác nói, lúc hắn huấn luyện dã ngoại cũng không chạy nhanh được như vậy, thật giống phía bị quái vật đuổi theo ăn thịt.
Bao Phi Quyên còn đang tha thiết chờ câu trả lời, nhìn thấy cảnh này cũng muốn nôn ra máu.
“Tiểu Trần cũng là nghe Hình Tiểu Quân kể lại, nói lúc liên trưởng Thang tố khổ còn nhìn sợ sệt nhìn về phía sau cơ đấy!” Lữ Linh Chi cười nắc nẻ.
Liễu Tố Tố không ngờ còn có chuyện này, đúng là phục Bao Phi Quyên thật, cách khó như vậy mà cũng nghĩ ra.
“Sao Tiểu Nam không đến cùng chị thế?”
“Đến Cung Tiêu Xã rồi, nói là muốn lấy lại công việc.” Lữ Linh Chi nói.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, cũng đúng.

Trần Nam vì sinh Thiết Đản nên mới cho chị dâu bên chồng mượn công việc ở Cung Tiêu Xã, vốn định qua năm nay sẽ lấy về, rốt cuộc Thiết Đản cũng sắp ba tuổi rồi, nhờ Lữ Linh Chi trông giúp cũng được, nhưng không ngờ Thiết Đản lại bị bệnh, kéo dài tới tận trước đó vài ngày mới khoẻ.
Nói chuyện thêm một lát, lúc Lữ Linh Chi chuẩn bị đi về thì đột nhiên bà Bao đi tới, cười tủm tỉm nói muốn mời họ uống rượu.
“Tiệc cho cháu trai thím sao?” Lữ Linh Chi hỏi.
Bà Bao: “Đúng vậy, hai người đều phải tới đấy, đến lúc đó nhà thím đãi mấy bàn tiệc, đặc biệt là Tiểu Liễu, nhớ phải tới đó nha!” Nói xong liền nâng cằm đi mất, nói là còn muốn đi mời những người khác.
Lữ Linh Chi “Xì” một tiếng, “Đến lúc này rồi còn muốn làm tiệc rượu, nhà họ thực sự có tiền hay là đang phùng má giả làm người mập đây?”
Hai người không nói ra, nhưng đều biết là tình huống sau.
Bao Phi Tường cõng danh khắc vợ nhiều năm, ba mươi mấy tuổi vẫn chưa có con, hiện tại cuối cùng cũng có một đứa, còn là con trai, sao không khoe khoang cho được.
Đặc biệt là Lê Ngọc Quế, cô ta vốn đang rất vui mừng vì sinh được con trai, tính cả hai đời thì đây là đứa con trai đầu tiên cũng duy nhất của cô ta.

Cô ta còn nhớ, đời trước Liễu Tố Tố không sinh cho Bao Phi Tường được đứa con nào, đến lượt cô ta lại sinh được con trai, vậy không phải chứng minh cô ta may mắn hơn, tương lai càng tốt hơn Liễu Tố Tố sao?
Ăn mừng, chắc chắn phải ăn mừng!
Mở tiệc rượu phải mời Liễu Tố Tố đầu tiên.
Bà Bao đến mời Liễu Tố Tố ăn tiệc, ẩn ý trong đó đến Lữ Linh Chi cũng nghe ra.
Bà thím này thật không phúc hậu chút nào, đã qua một hai năm rồi, chỉ vì Tiểu Liễu không cho bà ta mượn phân bón mà còn mang thù đến tận bây giờ.
Trong lòng Liễu Tố Tố lại rất rõ ràng, nào chỉ là hầm biogas, chắc chắn còn có chuyện đập chứa nước lần này, chắc không phải lại nghĩ là cô phá hỏng chuyện tốt nhà bà ta đấy chứ?
Lữ Linh Chi nói: “Hay là em đừng đi, đi còn phải nhìn sắc mặt quái dị của bọn họ!”
Liễu Tố Tố cười cười, “Đi chứ, sao lại không đi, người ta cố ý mời em mà.”
Cô không ấu trĩ vậy đâu, đúng lúc còn đang phát sầu vì đồ ăn, người ta tới tận cửa mời cô ăn tiệc, kẻ ngốc mới không đi.
Không chỉ cô đi, cô còn muốn dẫn mấy đứa nhỏ đi cùng, ăn một bữa thật ngon!
Nếu cả nhà bọn họ hận cô như vậy, dù cô không để bụng thì cũng nên thu chút “phí vất vả” chứ nhỉ?
Lữ Linh Chi cảm thấy cũng có lý, cười ha ha không ngừng: “Chị cũng dẫn mấy đứa Đại Cường theo, có lợi không chiếm là đồ ngu!”.

Bình Luận (0)
Comment