Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 144


Ngày tháng trôi qua rất nhanh, sau khi từ huyện thành trở về, Liễu Tố Tố lại bận rộn với công việc.
Thời điểm công trình tiến vào giai đoạn bận rộn nhất, thời tiết đã chuyển sang đông.
Mùa đông ở đây không chỉ lạnh mà còn có tuyết.

Cũng may là trước đó không ngừng đẩy nhanh tốc độ nên những ngày còn lại các nhân viên có thể nghỉ ngơi, chờ đến năm sau lại tiếp tục đi làm.
Để theo kịp tiến độ, hai ngày nay Liễu Tố Tố đều ở ký túc xá chứ không về nhà, xong việc cô liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đội tuyết trở về.

truyen bjyx
Mới vừa đi đến giao lộ, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp cách đó không xa, không cần đoán cũng biết đó là ai: “Hàn Liệt.”
“Nghỉ rồi?” Hàn Liệt cầm lấy đồ trong tay cô.
Liễu Tố Tố cười gật gật đầu, xung quanh không có ai, cô cũng nắm lấy tay anh để anh dắt: “Sao anh biết hôm nay em về?”
“Dì hai nghe radio báo tối nay có tuyết lớn, nếu em không được nghỉ anh sẽ mang chăn ấm đến cho em.” Hàn Liệt nói.
Trong lòng Liễu Tố Tố không khỏi cảm thấy ngọt ngào, ở nhà dì hai đã sớm nấu một ly trà sữa nóng hầm hập, nơi này nhiều bò nhiều dê, sữa càng không thiếu, muốn uống bao nhiêu cũng được.
Một chén trà sữa nóng hôi hổi chảy xuống bụng, cả người cô ấm áp hơn hẳn.
Thấy dì hai hôm nay còn mua cả thịt, Liễu Tố Tố liền nói: “Dì hai, tối nay để con nấu cơm đi, làm thịt kho tàu cho cả nhà thưởng thức.”
Hàn Trình đang làm bài tập nhưng lỗ tai đã sớm vểnh lên, nghe nương nói sẽ làm thịt kho tàu, nó cũng vội gật đầu: “Tốt quá đi tốt quá đi, nương, con lâu rồi chưa được ăn cơm nương nấu!”
“Vậy con mau làm xong bài tập đi, viết xong thì đi nhóm lửa giúp nương.” Liễu Tố Tố cười nói.
Việc nhóm lửa không đến phiên Hàn Trình, Liễu Tố Tố vừa vào phòng bếp, Hàn Cẩm đã chạy tới.
Vẫn giống như trước đây, không nói lời nào nhưng chỉ cần nương làm cơm, nó nhất định sẽ giúp nhóm lửa.
Nhìn củ cải nhỏ non nớt nay đã là thiếu niên anh tuấn trưởng thành, trong lòng Liễu Tố Tố cực kì thỏa mãn.
“Nương cười gì ạ?” Hàn Cẩm hỏi.
“Nương cảm thấy đã lâu rồi không được nhìn ngắm Tiểu Cẩm nhà chúng ta, giờ thấy con nên trong lòng rất vui.” Liễu Tố Tố cười tủm tỉm.
Mặt Hàn Cẩm lập tức đỏ lên, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói: “Con cũng nhớ nương.”
Thật sự rất nhớ nương, tuy không ai biết, nhưng mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nó đều thầm đếm bao nhiêu ngày nữa nương mới về.
Hôm nay nhìn thấy nương trở lại, tươi cười trên mặt Hàn Cẩm chưa từng ngừng lại một giây, thỉnh thoảng lại quay đầu xem nương đang ở đâu.
Liễu Tố Tố cũng cười.
Quả nhiên, dù có lớn đến đâu thì vẫn là tiểu bảo bối của cô.

Trời lạnh làm thịt lợn cũng cứng như đá, còn phải để cạnh bếp lửa một lát cho rã đông mới có thể cắt rồi tẩm ướp.
“Nương nghĩ nghỉ hè sang năm đường sắt cũng gần xong rồi, lúc đó nương dẫn các con về quê thăm ông bà ngoại nhé?”
Giao thông ở quân khu phương bắc bất tiện, nhưng cách hai năm Liễu Tố Tố đều sẽ đưa các con về quê một chuyến.
Ở quê hiện tại rất hỗn loạn, cô và Hàn Liệt đều ở trong quân đội, cũng là người có chức vị, dẫn các con về không chỉ là nhớ nhà người, quan trọng hơn là có thể tạo một chút uy hiếp, doạ những người trong lòng có ý xấu tránh nhà họ Vu gia càng xa càng tốt.
Hàn Cẩm liên tục gật đầu: “Vâng, con đi cùng nương.”
Trong lúc nói chuyện, thịt kho tàu cũng đã nấu xong, mùi thơm hấp dẫn Hàn Trình chạy vào: “Nương, ăn cơm được chưa ạ?”
Tóm lại dù qua bao lâu, Hàn Trình vĩnh viễn vẫn đứa tích cực ăn cơm, tham ăn mũi thính nhất.
“Ăn được rồi, con sắp xếp chén đũa đi.” Liễu Tố Tố lại nhìn về phía Hàn Cẩm, “Tiểu Cẩm đưa chén thịt này qua nhà Đại Cường nhé, bác Lữ thích ăn cái này lắm, giờ mang thai càng phải bồi bổ.”
Hàn Cẩm cầm thịt gật gật đầu, còn chưa ra ngoài Hàn Tú Tú đã dặn: “Đừng cho anh Đại Cường, anh hai đưa luôn cho bác Lữ là được.”
Hàn Tú Tú tuy vẫn không thích tiếp xúc với người khác giới trừ người nhà, nhưng dù sao Đại Cường cũng bạn chơi chung từ bé đến lớn, Liễu Tố Tố chưa từng thấy con gái có ý kiến với ai như vậy, hỏi nó rốt cuộc đã có chuyện gì.
Hàn Tú Tú cũng không gạt nương, mà chuyện này còn liên quan đến Hàn Cẩm, nó không vui giải thích: “Anh Đại Cường tìm anh hai để gian lận điểm đó nương.”
“Ý con là sao?” Liễu Tố Tố càng thắc mắc, mọi người đều nhìn qua.
Thật ra việc này cũng đơn giản.
Sau khi khai giảng, Hàn Cẩm và Tiểu Lộ đều đã đi học, Đại Cường chuyển đến học chung một lớp với Hàn Cẩm.

Tuy Hàn Cẩm thân với anh trai Tiểu Lộ nhất, nhưng dù sao Đại Cường cũng bạn từ nhỏ, cho nên sau khi Đại Cường tới, bọn nó liền cùng đến trường cùng về nhà.
Nhưng có một ngày, Đại Cường đột nhiên nói về sau sẽ không đi cùng bọn nó nữa, Hàn Cẩm không nghĩ nhiều, Tiểu Lộ hỏi thêm một câu có chuyện gì vậy.
Đại Cường ấp úng không trả lời, một thời gian sau mấy đứa nó tình cờ thấy Đại Cường đi cùng một bạn học nữ.
“Bạn học nữ á?!” Hàn Trình vừa nghe đến bạn học nữ hai mắt liền phát sáng, Hàn Dao đứng sau cũng càng thích hóng chuyện mà thò đầu ra, lớn tiếng nói: “Anh Đại Cường có người yêu rồi!”
Tiểu Lộ rất bất đắc dĩ, ôm lấy em gái: “Dao Dao, không thể nói bậy vậy đâu.”
“Sao lại là nói bậy?” Hàn Dao không hiểu.
“Bởi vì Đại Cường và bạn nữ kia còn nhỏ, em nói vậy người ta sẽ nghĩ lung tung đó.”
Tiểu Lộ nói xong, Hàn Dao vội vàng dùng tay che miệng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, giọng nói từ kẽ ngón tay truyền ra: “Em không nói nữa.”
Hàn Trình xua xua tay: “Anh cả đừng hù dọa Dao Dao, chúng ta chỉ nói trong nhà thôi mà, anh sợ cái gì.”
Nếu Hàn Trình sinh ra ở đời sau, tuyệt đối sẽ được chọn là phóng viên thích hóng hớt nhất, nó lại nhìn về phía Hàn Tú Tú: “Chị, thế vì sao chị lại có ý kiến với anh Đại Cường thế?”
“Không phải bởi vì chuyện này.” Hàn Tú Tú lắc đầu, ban đầu nó cũng không biết gì, có một lần đến trường học tìm Hàn Cẩm hỏi đề toán, tình cờ nghe được Đại Cường nhờ Hàn Cẩm làm sai vài câu trong bài thi cuối kì, đừng thi được hạng nhất.
Hàn Cẩm hỏi Đại Cường vì sao.
Đại Cường đỏ mặt nói: “Tiểu Cẩm, anh Đại Cường quen biết em nhiều năm như vậy, chưa từng nhờ vả em cái gì, là do người nhà Yến Tử rất nghiêm khắc, nếu lần này cô ấy không thi được hạng nhất thì sẽ không yên với bọn họ đâu!”

Hàn Tú Tú nghe đến đây liền nổi giận, không nói thẳng trước mặt Đại Cường, mà chờ Đại Cường đi rồi nó mới dặn Hàn Cẩm, ngàn vạn lần đừng đồng ý, sao có thể làm ra loại chuyện gian lận như vậy được.
Liễu Tố Tố đã hiểu.
Không phải cô rất hiểu biết tình hình của quân khu bên này, trên thực tế sau khi cô chuyển đến đây, bởi vì cả ngày bận rộn làm đường sắt, ngoài hai hộ hàng xóm bên cạnh và nhà Lữ Linh Chi, cô căn bản không có thời gian đi làm quen những người khác
Cô biết cô bé Yến Tử kia chính là bởi vì cha mẹ cô bé này là người rất kì quặc.
Yến Tử tên đầy đủ là Tạ Hải Yến.
Thập niên 60 nhà nào cũng có nhiều con nhiều cháu, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng rất nặng, không chỉ phải sinh được con trai, còn phải sinh càng nhiều con trai càng tốt.
Nhưng nhà Tạ Hải Yến thì khác, cha mẹ cô bé sau khi sinh con gái thì không sinh thêm đứa nào nữa.
Đặt ở thời điểm hiện tại thì đúng là kỳ quái, cũng có không ít người già cảm thấy bọn họ ngu ngốc.
Liễu Tố Tố lại không thấy bọn họ ngốc chút nào, ngược lại còn nghĩ gia đình này có suy nghĩ rất tiến bộ, ở niên đại này có quá ít gia đình chỉ sinh một con gái.
Chỉ là sau này cô mới biết mọi chuyện không như cô nghĩ.
Vẫn là Lữ Linh Chi nghe được.
Gia đình này căn bản không phải là có suy nghĩ tiến bộ gì cả, đơn giản là bọn họ muốn con mình nhất định phải thật xuất chúng, cho rằng nhiều con quá thì không có nhiều tâm tư để nuôi dạy, cho nên chỉ sinh một đứa rồi bồi dưỡng nó thành tài.
Hơn nữa không phải Tạ Hải Yến không có anh chị, trên cô bé còn có một anh trai, nhưng do đầu óc không thông minh, không thi được hạng nhất nên đã bị người cha tống về quê, do không cần đứa con trai này nữa nên mới sinh thêm Tạ Hải Yến.
Nói cách khác, trong mắt bọn họ không có phân biệt giới tính, nam nữ đều như nhau, chỉ có một ích lợi duy nhất là làm cha mẹ tự hào—— nếu thi không đạt hạng nhất thì không phải là con bọn họ.
Tạ Hải Yến tranh đua, hơn nữa ở trường học cũng không có quá nhiều học sinh nên mỗi lần thi đều đứng đầu.
Cho đến khi Hàn Cẩm chuyển đến, nhảy lớp rồi đạt vị trí đầu tiên, lần đầu tiên trong đời Tạ Hải Yến thi được hạng hai, về nhà liền bị cha mẹ mắng một trận.
Không còn cách nào khác, Tạ Hải Yến chỉ có thể càng nghiêm túc học tập.
Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Hàn Cẩm thông minh nhưng cũng đặc biệt chăm chỉ, cứ như vậy chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn.
Đại Cường mới chuyển đến đã quen Tạ Hải Yến, bằng tuổi nó ở cổ đại đã có thể thành gia lập thất, hiện tại tuy còn đi học nhưng cũng không ngăn cản được rung động trái tim.
Đại Cường không dám kể cho ai biết mình thích Tạ Hải Yến, sợ gây ra ảnh hưởng không tốt cho đối phương.
Về phần Tạ Hải Yến có thích mình hay không Đại Cường cũng không biết, nhưng trong khoảng thời gian này nó đột nhiên phát hiện Tạ Hải Yến rầu rĩ không vui, hỏi mới biết hoá ra là sắp thi cuối kì, cha nương Tạ Hải Yến nói, nếu lần này còn không thi được hạng nhất thì sẽ đưa cô bé về quê.
Nhìn người thương khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, trong lòng Đại Cường cực kì khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ đành tìm đến Hàn Cẩm nhờ vả.
Hàn Tú Tú cảm thấy Đại Cường nói ra lời này là rất vô trách nhiệm, cho nên đến bây giờ nó vẫn còn thấy giận.
Liễu Tố Tố hỏi Hàn Cẩm: “Tiểu Cẩm, con định xử lý thế nào?”
Hồi còn nhỏ, dù có chuyện gì xảy ra, mấy đứa nó đều thích tìm nương, hiện tại đã lớn, Liễu Tố Tố hy vọng các con có thể tự mình giải quyết.
Hàn Cẩm bưng chén thịt kho tàu, nghĩ nghĩ: “Nương, con sẽ tìm anh Đại Cường nói chuyện rõ ràng.”

“Được, con đi đi.” Liễu Tố Tố đưa cho Hàn Cẩm cây dù.
Hàn Cẩm đi rồi, Hàn Trình tò mò hỏi: “Nương, anh hai sẽ làm thế nào ạ?”
“Chờ anh con về hỏi là biết thôi.” Liễu Tố Tố nói, “Mang đũa ra đi, cha con sắp về rồi đấy.”
Liễu Tố Tố bình thường bận rộn không có thời gian làm quen hàng xóm, nhưng dì hai ở nhà trông Hàn Dao chắc chắn là không chịu ngồi yên, lúc không có việc gì, dì hai đều sẽ dắt cháu gái ra ngoài chơi, qua lại thường xuyên, mối quan hệ với các gia đình khác cũng không tồi.
Hôm nay có nhà bày tiệc rượu mời dì hai qua, dì vốn định cho Hàn Dao đi cùng, nhưng Hàn Dao thấy nương đã về thì không chịu đi nữa, trời đang có tuyết rơi, Hàn Liệt không yên tâm liền đưa dì hai qua đó, có vẻ cũng sắp về rồi.
Hàn Cẩm về trước Hàn Liệt, vừa vào đến nhà Hàn Trình đã gấp không chờ nổi mà hỏi: “Anh hai, anh đồng ý với anh Đại Cường rồi à?”
Hàn Tú Tú cũng sốt ruột.
Trước đó anh hai có nói sẽ không đồng ý, nhưng nó sợ Đại Cường năn nỉ ỉ ôi quá làm anh hai đành phải chấp nhận.
Hàn Cẩm lắc đầu: “Không có.”
Trong thi cử không cho phép gian lận, như vậy là không công bằng với những người khác, vả lại nếu lần này đồng ý cho Tạ Hải Yến đạt hạng nhất, vậy những lần sau thì sao?
Hàn Cẩm biết Đại Cường sốt ruột nên khi mang thịt kho tàu qua còn cố ý nói: “Khi nào đi học lại em sẽ cho anh mượn vở, anh có thể chuyển cho bạn học Tạ Hải Yến xem.

Về sau có chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi em trực tiếp.”
Đại Cường liên tục gật đầu, “Thật tốt quá Tiểu Cẩm, lần trước xin lỗi em, anh không nên yêu cầu em như vậy, việc này đối với em mà nói cũng không công bằng.”
Chỉ cần Hàn Cẩm đồng ý giúp Hải Yến, thành tích của cô ấy chắc chắn sẽ tăng lên.
Hàn Cẩm xua xua tay: “Không có việc gì.”
Trước mặt Đại Cường thì thập phần bình tĩnh, nhưng quay trở về nhà Hàn Cẩm lại nhìn Liễu Tố Tố: “Nương, con làm như vậy có đúng không ạ?”
Liễu Tố Tố cười gật đầu: “Rất đúng, Tiểu Cẩm xử lý rất tốt.”
Không chỉ bảo vệ được điểm mấu chốt của bản thân mà còn giúp được Đại Cường.
Hàn Cẩm nghe xong mới thấy yên tâm.
Liễu Tố Tố nhìn Hàn Cẩm, đột nhiên thở dài:
“Mới đó mà Đại Cường đã có cô gái mình thích rồi, chắc các con nháy mắt cũng có ấy chứ.

Thích một người là trưởng thành rồi đấy, đến lúc đó tìm được công việc, kết hôn, có gia đình mới, nương không thể mỗi ngày đều nhìn thấy các con rồi.”
Cô vừa dứt lời Tiểu Lộ liền nói:
“Không đâu! Nương, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, con muốn ở bên cạnh nương mãi mãi!”
Hàn Cẩm cũng gật đầu: “Nương, con cũng sẽ ở bên cạnh nương mãi mãi.”
Hàn Tú Tú cũng nói: “Con không đi đâu hết, con sẽ ở bên nương và em gái suốt đời.”
Hàn Dao nghe được tên của mình thì gật đầu như gà mổ thóc: “Nương, chị và Dao Dao, vui vẻ sống bên nhau!”
Mới vừa nói xong, Hàn Dao cảm giác bím tóc tê rần, quay đầu nhìn lại, hoá ra là bị Hàn Tiền kéo: “Em là đồ không có lương tâm, quên anh rồi đúng không?”
Hàn Dao ôm đầu cười ha ha: “Còn có anh nữa, cả bốn anh luôn nhé!”
Sau khi nói xong, phát hiện Hàn Trình vẫn luôn không trả lời, quay đầu nhìn lại phát hiện anh tư cứ nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu trên bàn, Hàn Dao vội cáo trạng: “Nương, anh tư chỉ thích ăn thịt thôi, về sau anh ấy sẽ sống cùng heo vui vẻ suốt đời!”

Hàn Trình: “…”
“Ha, con bé này, anh là anh trai của em đấy! Có ai nói anh trai mình như vậy không!”
Mắt thấy hai đứa này lại sắp cãi nhau, Tiểu Lộ bất đắc dĩ cười cười kéo bọn nó lại, “Được rồi, chúng ta đều là người một nhà, về sau đều phải sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi!”
Hàn Trình nghe đến đây đột nhiên cảm thấy hơi muốn khóc, nó dang rộng tay muốn ôm lấy nương, đúng lúc này ngoài cửa truyền tiếng khụ khụ trầm thấp, cha đã về.
Hàn Liệt vừa trở về liền nghe thấy mấy đứa nhỏ vây quanh vợ mình nói bọn họ là người một nhà, anh ho nhẹ hai tiếng, tuy mặt không có biểu cảm gì nhưng ai cũng biết, đây là nhắc nhở bọn nó đừng quên phần của cha.
“Nào nào nào, cha cũng tới đây đi, có cha nhà ta mới thật sự đoàn viên!” Tiểu Lộ kéo Hàn Liệt vào.
Hàn Trình đứng lên nói: “Chúng ta uống miếng trà sữa chúc mừng đi nào!”
Hàn Tiền lại ở phía sau phá đám: “Chúc mừng cái gì, anh thấy em tham ăn thì có!”
“Em mặc kệ anh!” Hàn Trình nhiệt tình cho rót cho mỗi người một ly trà sữa, sau đó chờ mong nhìn Liễu Tố Tố, “Nương, nương có muốn nói không?”
Nói gì?
Liễu Tố Tố vui vẻ nhìn chồng và các con, nâng ly trà sữa lên: “Vậy...!chúc cả nhà chúng ta mãi mãi hạnh phúc!”
“Mãi mãi bên nhau!”
“Cụng ly!”
“Cụng ly cụng ly!”
Trên bàn ăn, cả nhà 8 người vừa lúc xếp đủ một bàn tròn.
Đồ ăn có rau có thịt, sắc hương vị đều đầy đủ, chậu than đốt ở góc tường toả ra từng luồng khí ấm nóng, sưởi ấm căn nhà phủ đầy tuyết.
Thỉnh thoảng có trận gió lạnh theo khe cửa sổ lùa vào, thổi chậu than toé ra tia lửa lấp lánh, tám chén trà sữa nóng hôi hổi kề sát nhau thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, uống vào lòng người cũng đẫm vị ngọt.
Liễu Tố Tố một hơi uống cạn chén trà sữa, nhìn những người thân ngồi cạnh mình, trong mắt cô tràn đầy vui sướng, tay ở dưới bàn bỗng nhiên truyền đến hơi ấm quen thuộc.
Nhớ ngày nào hai người gặp nhau lần đầu tiên, chính đôi tay này đã đưa cho cô một chén nước khi cô từ trong hôn mê tỉnh lại, hỏi cô có muốn kết hôn không, có đồng ý tùy quân theo anh không.

Khi đó trong đầu cô chỉ nghĩ làm thế nào để sống sót, mà hiện tại tâm cô bất nặng trĩu, chất chứa cả gia đình.
Tay Liễu Tố Tố giật giật, chậm rãi nắm lấy bàn tay đầy vết chai mỏng kia, vậy thôi cũng đủ để cô thấy an tâm.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau cô đã nghĩ...
Cô và anh, gia đình của hai người, tương lai còn rất nhiều rất nhiều thời khắc hạnh phúc.
————
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây là kết thúc toàn bộ rồi!
Thật ra tôi từng nghĩ, có nên viết về mấy đứa nhỏ sau khi lớn lên không, nhưng nghĩ lại, đối với chúng ta mà nói, không phải cả gia đình họ ở bên nhau mới là điều khiến chúng ta thích nhất hay sao?
Các con lớn lên sẽ phải rời xa gia đình, thật sự không nỡ chút nào.
Vậy nên, hãy để thời gian vĩnh viễn dừng lại tại đây đi!
Tố Tố, Hàn Liệt và mấy đứa nhỏ vĩnh viễn là người một nhà hạnh phúc nhất!
——HOÀN ——.

Bình Luận (0)
Comment