Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 37


Hàn Liệt vừa vặn mới truyền nước xong, dùng tay ấn bông lên lỗ kim chờ máu ngừng chảy, Liễu Tố Tố đưa cái thìa cho anh, lại mở nắp cặp lồng đổ ra một chén cháo nhỏ∶ “Cẩn thận nóng.”
Hàn Liệt trước nay chưa uống loại cháo này bao giờ, nhìn hạt gạo trắng trắng còn có chút khó hiểu∶ “Cái này nấu từ gạo sao?”
Nhìn có vẻ không bằng bột mì phú cường, còn cảm giác gần giống với lúa mì mới thu hoạch.
Nhưng rất nhanh khi anh đút miếng cháo đầu tiên vào miệng, cảm giác này lập tức biến mất.
Cháo trắng ninh thật lâu trên lửa nhỏ, từng hạt gạo đều nở bung như hoa, mềm mại thơm ngọt, kết hợp với vị hơi mằn mặn và mùi đặc trưng của trứng bắc thảo, cháo đựng trong cặp lồng nên một đường đến đây vẫn còn nóng hôi hổi, nuốt một ngụm xuống chỉ cảm thấy trong bụng lập tức ấm lên, Hàn Liệt chợt nghĩ, thứ này mà trộn với bột mì làm thành mì sợi sẽ ngon lắm đây!
“Thế nào, hương vị không tồi đúng không?” Liễu Tố Tố hỏi.
Hàn Liệt thành thật gật đầu∶ “Đúng là rất ngon, vẫn là em tinh mắt.”
“Đương nhiên rồi.”
Nhìn Liễu Tố Tố đắc ý, trên mặt Hàn Liệt cũng không khỏi lộ ra tươi cười, đột nhiên nhớ đến Liễu Tố Tố mới về không bao lâu đã trở lại, nói không chừng chính cô vẫn chưa ăn, rõ ràng gạo này là cố ý mua cho cô mà.
Anh vừa định mở miệng bảo cô cũng ăn một chút thì cô nói∶ “Anh ăn trước đi, tôi đi hỏi bác sĩ thương thế của anh có phải chú ý cái gì không, làm xong thủ tục tôi lại đến đón anh về nhà.”
Nhìn bóng cô rời đi, ý cười trong mắt Hàn Liệt đậm đến mức không thể hòa tan.
Trước đây làm nhiệm vụ không phải anh chưa từng bị thương, so với lần này còn nặng hơn nhiều, nhưng chưa từng có người nào vì anh mà vội đông vội tây chạy trước chạy sau như vậy.

Ăn miếng cháo, Hàn Liệt cảm thấy vết thương trên người dường như không còn đau nữa.
Nhưng mà chờ một hồi về nhà, nhìn giường đệm trống rỗng chỉ bày một cái gối đầu và một tấm thảm mỏng, anh đột nhiên choáng váng∶ “Buổi tối tôi ngủ ở đây?”
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Đúng vậy.”
Phát hiện anh hình như có vẻ thập phần tiếc nuối, Liễu Tố Tố thấy đặc biệt kỳ quái∶ “Không phải anh muốn ngủ cùng mấy thằng nhóc con chứ? Đến lúc đó đụng tới miệng vết thương thì làm sao bây giờ?”
Hàn Liệt đương nhiên không muốn ngủ cùng bọn nó rồi, nhưng anh vốn tưởng rằng mình bị thương sẽ có cái gì đó khác, còn khác ở chỗ nào thì anh cũng không nói lên được, chỉ có thể khô khan hỏi, “Vậy mọi người ngủ ở đâu?”
“Bọn tôi đều ngủ ở phòng bên cạnh, anh yên tâm, buổi tối tôi không đóng cửa đâu, có chuyện gì anh kêu một tiếng tôi lập tức có thể nghe thấy.”
Hàn Trình ở phía sau cũng nói∶ “Đúng đó chú ơi, chú không cần lo lắng cho bọn con đâu, bọn con ngủ cùng nương không có vấn đề gì luôn!”
Hàn Tiền cùng Hàn Cẩm tuy không nói gì nhưng tươi cười trên mặt quả thực ngăn cũng ngăn không được.
Hàn Liệt∶ “...”
Anh cảm thấy mấy đứa nhóc có vấn đề, chỉ nhìn qua thôi là biết bọn nó quả thực rất chờ mong rồi.
Kết quả là, buổi tối sau khi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Hàn Liệt vừa mới nhắm mắt lại đã nghe phòng bên cạnh truyền đến âm thanh hưng phấn của Hàn Trình∶ “Nương, thật tốt quá đi, bọn con lại có thể tiếp tục nghe kể chuyện rồi!”

Hàn Tiền tiếp lời∶ “Nương, hôm nay có phải đến con nằm cạnh nương không, hôm trước là anh cả, hôm qua là Tiểu Trình, hôm nay đến lượt con chứ!”
Hàn Liệt nằm lẻ loi một mình trên giường∶ “...”
Rõ ràng anh đã trở về nhà rồi, sao lại có cảm giác cô độc thế này?
Giây tiếp theo Liễu Tố Tố nói∶ “Đúng rồi, Tiểu Tiền và Tiểu Trình đổi vị trí, chúng ta liền bắt đầu kể chuyện, hôm nay kể chuyện Vũ Lai được không?”
Hàn Trình tuy không thể nằm gần Liễu Tố Tố nhưng vẫn muốn nắm chặt tay nương, như vậy đại biểu bọn họ vẫn là tâm liền tâm!
“Nương, Vũ Lai là ai ạ?”
“Vũ Lai cũng giống chú Hàn, là một anh hùng...”
Âm thanh dịu dàng của Liễu Tố Tố truyền đến, ngay cả Hàn Liệt cũng nghe đến mê mẩn, đến khi kể chuyện xong, mấy đứa nhỏ bình thường hẳn là đã sớm buồn ngủ, giờ ngược lại rất có tinh thần.
Hàn Trình cắn miệng, trong lòng đặc biệt khó chịu, bởi vì nó tưởng tượng đến mình được ăn uống được chơi đùa, đặc biệt hạnh phúc, mà Vũ Lai mới bao lớn đã dũng cảm hy sinh rồi, thật muốn khóc quá đi.
Nhưng nương nói nó không thể khóc, nó chỉ có thể nghĩ đến chuyện khác.

A, nó đột nhiên nghĩ tới chú Hàn, nương nói chú Hàn và Vũ Lai đều là anh hùng, giờ Vũ Lai đã hy sinh, nhưng chú Hàn còn mà, nó nhất định phải đối xử với chú Hàn thật tốt, để chú mau chóng khoẻ lên, nhất định không thể giống Vũ Lai bỏ mọi người mà đi được!
Hàn Trình hạ quyết tâm, nói∶ “Nương, sáng mai con sẽ đi lấy sữa bò, để chú Hàn uống nhiều chút được không ạ?”
Mấy đứa nhỏ khác tuy không suy nghĩ phong phú như nó nhưng cũng lập tức nhớ tới Hàn Liệt, sôi nổi hỏi∶
“Nương, ngày mai con xếp bếp, nương lại nấu cháo cho chú nữa nha?”
“Dì ơi, con có thể nhóm lửa.”
“Con rót nước được không ạ?”
Từng câu thăm hỏi quan tâm khiến Hàn Liệt kinh ngạc không thôi, lòng anh ngọt hơn cả ăn kẹo, không còn cảm thấy ngủ một mình đặc biệt cô đơn nữa, dù sao trong lòng mấy đứa nhỏ vẫn nhớ đến anh mà.
Tâm tình tốt, Hàn Liệt tươi cười đi ngủ, Liễu Tố Tố còn không biết anh tự não bổ một hồi, dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ xong thì đến phòng bên cạnh, thấy Hàn Liệt ngủ không đè lên miệng vết thương mới trở về phòng ngủ.
Có lẽ là bởi vì mệt mỏi cộng thêm việc truyền nước, ngày hôm sau Hàn Liệt phá lệ ngủ đến 6 giờ rưỡi mới tỉnh lại, kết quả mới vừa mở mắt liền phát hoảng.
“Tiểu Cẩm?”
Hàn Cẩm quả thực so với cha nó còn lãnh khốc hơn, “Vâng” một tiếng, đem ly nước ấm trong tay qua, “Uống?”
Hàn Liệt mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn mơ hồ, nhìn chằm chằm ly nước một lúc mới nhớ ra "lời từ đáy lòng" của mấy đứa nhỏ trước lúc ngủ, trên mặt lộ ra ý cười.
“Được, cảm ơn Tiểu Cẩm.” Hàn Liệt nhận lấy uống một ngụm.

Hàn Cẩm làm việc rất cẩn thận, không chỉ rót nước ấm, còn cố ý thả vào bên trong ít đường trắng, Hàn Liệt cũng không nghĩ một đứa bé có thể tinh tế đến thế.
Uống xong, anh phát hiện Hàn Cẩm còn đứng tại chỗ không đi, “Con còn có việc gì sao?”
“Cái ly ạ.” Hàn Cẩm nhắc nhở.
Ý thức được nó chuẩn bị đem cái ly đi, Hàn Liệt rất là ngoài ý muốn, đưa cái ly qua, Hàn Cẩm lúc này mới như tiểu đại nhân đi ra ngoài.
Hàn Liệt không nhịn được cười cười, không ngờ nhanh như vậy mình đã có thể hưởng thụ sự chăm sóc của con trai rồi, đang chuẩn bị đi đến phòng bếp nói với Liễu Tố Tố chuyện này, mới ra tới cửa lại ngây cả người.
“Tiểu Tiền, con làm gì vậy?”
Hàn Tiền đang cầm quạt thổi lửa, cái nồi trên bếp gạch đang bốc ra khói trắng, “Chú, con đang nấu cháo cho chú đó!”
Nhớ đến tối hôm qua, Hàn Liệt liền hiểu.

Tuy rằng rất cảm động bọn nhỏ chủ động đối xử tốt với mình, nhưng nhìn Hàn Tiền nho nhỏ cầm cái quạt hương bồ quạt không ngừng, trong lòng anh vẫn không tránh khỏi thấy lo lắng, vừa định nói để chú làm cho, kết quả đi chưa được hai bước đã bị Hàn Tiền ngăn cản.
“Chú, chú đừng qua đây, nguy hiểm lắm!” Thằng nhóc dang tay ra, che ở phía trước không cho anh qua.
Hàn Liệt∶???
Không phải chỉ là nhóm lửa thôi sao? Chẳng lẽ ở đó còn có bom đạn?
Hàn Liệt cười∶ “Không sao đâu, chú...”
“Không được, chú mau ngồi xuống, chỗ này cứ giao cho con là được!” Hàn Tiền thập phần nghiêm túc nói, “Con đã hứa với nương rồi.”
Hàn Liệt∶ “...”
Thôi được rồi.
Khi anh vừa định quay người vào phòng bếp, Hàn Trình bưng một chén trà sữa tới∶ “Chú, mau tới uống đi ạ, đây chính là sữa bò hôm nay con lấy đó nha!”
“Ừm.” Mới vừa uống xong một ly nước đường, Hàn Liệt thật ra không muốn uống thêm bất cứ thứ gì khác, nhưng nghĩ đến đây là sữa thằng bé cố ý đi lấy từ sáng sớm, chỉ có thể nhận lấy, bưng chén lên, vừa mới chuẩn bị uống thì Hàn Trình lại vội vàng nói ∶
“Không được không được, chú phải dùng cái thìa uống! Đây ạ, con đã lấy cho chú luôn rồi!”
Hàn Liệt cảm thấy kỳ quái, “Không cần, chú trực tiếp uống là được.”
Hàn Liệt ngay cả uống thuốc cũng là uống ừng ực, giờ chỉ có thể vô cùng nghẹn khuất dùng cái thìa xúc hết một chén trà sữa, Hàn Trình lúc này mới thu chén cùng thìa về∶ “Chú Hàn giỏi quá đi!”
Hàn Liệt∶ “...” Hừm, càng ngày càng kỳ quái.

Nhấc chân đi vào phòng bếp, thấy Liễu Tố Tố đang bận việc, Hàn Liệt nghĩ nghĩ rồi nói∶ “Tôi cảm thấy có chút không thích hợp.”
Liễu Tố Tố không nghe rõ∶ “Cái gì không thích hợp?”
“Cảm giác này tôi cũng không có cách nào miêu tả, giống như là...” Hàn Liệt vừa nghĩ tìm từ, nhìn thấy Hàn Tú Tú đang nhóm lửa, liền đi qua giúp.
Hàn Tú Tú lập tức né tránh, nằm chặt cặp gắp than trong tay, có chút khẩn trương nói∶ “Cái này nặng lắm ạ.”
Một cái cặp gắp than có thể nặng bao nhiêu… Không đúng, anh rốt cuộc biết không đúng chỗ nào!
Hàn Liệt đi đến bên cạnh Liễu Tố Tố, hạ giọng nói∶ “Em có cảm thấy sáng nay mấy đứa nhỏ đối xử với tôi rất kỳ quái hay không, giống như tôi là người đặc biệt yếu ớt vậy.”
Liễu Tố Tố không có phản ứng gì∶ “Anh đang bị thương mà, như vậy cũng rất bình thường.”
“Không bình thường, tôi đúng là bị thương, nhưng mấy đứa nó làm tôi có cảm giác như, có cảm giác như… Như thể tôi lúc nào cũng có thể chết vậy.” Hàn Liệt không thể nói tại sao anh lại thấy thế, nhưng chính là loại cảm giác này.
Liễu Tố Tố vừa định nói anh suy nghĩ nhiều quá, đột nhiên nhớ lại câu chuyện trước khi đi ngủ tối qua.
Lòng cô sinh ra một loại dự cảm không tốt, chắc không đâu, mấy đứa nhỏ sẽ không coi Hàn Liệt thành Vũ Lai chứ?
Hàn Liệt nhìn cô∶ “Em cũng có loại cảm giác này đúng không?”
“Không có! Đương nhiên không có, là do anh suy nghĩ nhiều thôi, mau ngồi xuống đi, cơm sắp xong rồi đây.” Liễu Tố Tố chột dạ chuyển đề tài.
Hàn Liệt vẫn có chút hoài nghi, thật là do anh suy nghĩ nhiều sao?
***
Đến ngày thứ hai, Liễu Tố Tố bắt đầu nấu canh.
Bệnh viện có cơm cho bệnh nhân, dựa theo cấp bậc cùng mức độ vết thương của Hàn Liệt, có thể được chia 2 cân phiếu thịt và 3 cân bột mì, đêm qua đã đưa tới.

Liễu Tố Tố định sáng sớm sẽ đến Cung Tiêu Xã mua thịt, nhưng Trần Nam với cô, trực tiếp đến trại chăn nuôi sẽ tốt hơn.
Tuy Hình Tiểu Quân bị thương không nặng nhưng nhiều ít cũng cần bồi bổ, bên bệnh viện cũng cho nhà cô ấy 1 cân phiếu thịt, Trần Nam nói∶ “1 cân cũng không ăn được gì, chi bằng ngày mai chúng ta dậy sớm đến trại chăn nuôi mua ít xương về đi?”
Lần trước đến Cung Tiêu Xã mua thịt Liễu Tố Tố đã rất thắc mắc, không biết bên này làm sao để mua được xương, lúc còn ở nhà cô nghe Liễu Thục Vinh nói mua xương không cần phiếu, nhưng cũng không rẻ hơn thịt bao nhiêu, 1 cân mất 6 mao, rất nhiều người cảm thấy không có lời nên không mua.
Các con nhà cô đang trong thời kì phát triển chiều cao, uống canh xương hầm có thể bổ sung dinh dưỡng, nhưng đến Cung Tiêu Xã mấy bận cũng không thấy lần nào, sau đó có sữa bò cô mới thôi không kiếm nữa.

Hiện tại Hàn Liệt bị thương ở cánh tay, ăn gì bổ nấy, dùng xương lợn hầm canh chắc sẽ có tác dụng.
Trần Nam: “Thịt ở Cung Tiêu Xã đều là trại chăn nuôi vận chuyển qua, mấy thứ như xương đều bị lọc ra rồi, muốn mua phải đến tận nơi mới mua được, bán không hết thì công nhân bên đó tự mang về nhà ăn.”
Đây cũng coi như là phúc lợi cho công nhân, vì nếu tất cả đều vận chuyển đến Cung Tiêu Xã, quân khu nhiều người như vậy, ít nhiều sẽ bán được thôi.
Liễu Tố Tố gật đầu, lập tức đồng ý.
Hàn Trình vẫn như cũ xung phong đi lấy sữa bò, giống với lần đầu tiên, Liễu Tố Tố không quá yên tâm, bảo Hàn Cẩm cũng đi theo cùng.


Sữa bò lấy ở nhà ăn, trại chăn nuôi thì ở gần trường học, ra khỏi cổng quân khu phải đi thêm 1 dặm (~1.6km) nữa mới đến.
Tới nhà ăn, Hàn Trình liền vẫy vẫy tay nhỏ với Liễu Tố Tố∶ “Nương, bọn con đi đây.”
Trần Nam kinh ngạc∶ “Để hai đứa nó tự đi lấy sữa bò có ổn không chị?”
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Không thành vấn đề, sữa bò cũng không nặng lắm đâu, với lại hai đứa nó cũng đi cùng chị vài lần rồi, hôm qua cũng tự mình đi lấy đấy, làm thế nào hai đứa đều biết hết.”
Trong nhà đông con, nếu chuyện gì cũng cần mình làm, có lẽ Liễu Tố Tố sẽ mệt chết mất, mặc kệ bọn nhỏ có nguyện ý hay không, cô cũng phải để mấy đứa nó tự lập từ sớm, như vậy cô mới có thể thảnh thơi hơn chút.

Giờ các con nguyện ý làm việc, đương nhiên là tốt nhất rồi.
Trần Nam nghĩ thấy cũng đúng, đúng lúc Ngưu Đản cũng muốn đi chơi cùng các bạn, cô ấy liền đưa bình sữa bò qua∶ “Vậy con cũng đi cùng các em đi, đừng làm đổ sữa đó.”
Trà sữa đã phổ biến toàn bộ quân khu, không chỉ bọn nhỏ, ngay cả cô ấy cùng Hình Tiểu Quân mỗi ngày cũng đều muốn uống.
Thiết Đản gật gật∶ “Nương yên tâm.” Nói xong liền cùng Hàn Cẩm và Hàn Trình chạy mất.
Sáng sớm các cô đã ra khỏi cửa, lúc đến trại chăn nuôi vừa vặn 6 giờ rưỡi, hàng người xếp hàng ngoài cửa khá dài, nơi này đã ra khỏi quân khu cho nên những thôn dân gần đó cũng sẽ đến mua đồ, số người đứng chờ nhiều hơn ở Cung Tiêu Xã nhiều.
Nhìn tình hình không biết sẽ phải đợi bao lâu, Liễu Tố Tố nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một quầy hàng nhưng chỉ có vài người đến mua.
“Chỗ đó bán gì thế?”
Trần Nam ngoảnh đầu nhìn thoáng qua∶ “Chỗ đấy bán sát trư thái (杀猪菜: Gồm gan lợn, thịt mông sấn, thịt thăn luộc), nội tạng cũng bán ở đấy luôn, không cần phiếu nhưng giá không rẻ, cũng không có bao nhiêu người mua.”
Hiện tại thịt lợn là 8 mao 1 cân, xương là 6 mao, mà nội tạng 1 cân mất tận 7 mao.
Giá này sắp bằng giá thịt lợn, mà mùi của nó khá khó chịu, không làm sạch sẽ rất khó ăn, cho nên căn bản chỉ có vài người mua, cuối cùng nếu không bán được thì để công nhân dùng giá thấp mua về hoặc là đưa đến nhà ăn.
Thật ra Liễu Tố Tố rất thích ăn nội tạng, hơn nữa ăn thứ này cũng tốt cho mắt, bên này vẫn còn phải chờ một lúc nữa, cô liền nhờ Trần Nam trông giúp mình cái sọt, còn cô qua bên kia mua ít nội tạng về.
Trần Nam nhíu mày∶ “Bỏ đi chị ơi, cái đấy khó ăn lắm.”
“Em còn chưa tin vào tay nghề của chị sao? Yên tâm đi, chỉ cần làm đúng cách, bảo đảm ăn rất ngon.” Liễu Tố Tố thấy vẻ mặt không tin tưởng của cô ấy, cố ý trêu chọc, “Chờ chị làm xong bảo Tiểu Cẩm đưa qua nhà em nhé?”
“Đừng! Vẫn là đừng thì hơn, em cũng không sợ chị chê cười, món đấy em thật sự ăn không quen.” Trần Nam quả nhiên vội vàng cự tuyệt.
Liễu Tố Tố muốn cười, bộ dáng này sao y đúc sĩ quan hậu cần lần đầu tiên nghe nói cô muốn tặng trà sữa thế?
“Được, chị đi trước đây.”
Liễu Tố Tố cũng không miễn cưỡng, đưa sọt tre cho Trần Nam, lại đưa tiền và phiếu cho cô ấy, nếu cô có chậm trễ thì nhờ cô ấy mua giúp mình, sau đó mới đi qua.
Vừa định hỏi hỏi giá cả nội tạng thế nào, đột nhiên thấy đồng chí bán hàng gấp gáp dọn dẹp đồ, vẻ mặt vô cùng nôn nóng.
“Đồng chí, anh...” Liễu Tố Tố vội vàng hỏi.
“Thật ngại quá, tôi không bán nữa!”.

Bình Luận (0)
Comment