Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 47


“Chú Hàn, chú ở bên ngoài làm gì đó?” Hàn Trình mặt đầy mồ hôi chạy về nhà uống nước, mới vừa tiến đến đã thấy Hàn Liệt đứng ngoài hành lang.
Hàn Liệt hồi thần∶ “Không có việc gì, đi chơi ở nhà Ngưu Đản sao?”
“Đúng ạ, Ngưu Đản dùng hai tờ báo lớn gấp thành một cái hoạ báo siêu to khổng lồ, xong rồi còn nói mình là thiên hạ vô địch, con đang cùng anh trai quyết đấu với cậu ta!”
Hàn Trình hưng phấn kể chuyện, trời nóng nó chơi không bao lâu liền khát nước, nhưng ở nhà Ngưu Đản đều uống nước lã, nương nói uống nước lã sẽ tiêu chảy, nó nói cho Ngưu Đản mà cậu ta lại không tin, nó chỉ có thể chạy về nhà uống nước.
Hàn Trình nhón chân rót cho mình một ly nước lạnh, sau khi ừng ực ừng ực uống hết còn khoa trương “khà” một cái.
“Uống ngon thật! Nếu có thêm ít đường trắng nữa thì không còn gì bằng!” Hàn Trình tiếc rẻ chép miệng.
Hàn Liệt nhìn nó∶ “Muốn chú lấy đường trắng cho con không?”
“Không cần không cần, nương con nói một ngày không thể ăn quá nhiều đường, bằng không hàm răng sẽ bị sâu ăn mất.” Hàn Trình cười hi hi nói thêm∶ “Nhưng mà không sao, chờ con tích cóp đủ 20 ngôi sao là được rồi!”
Vậy thì nó có thể thực hiện nguyện vọng, nguyện vọng tiếp theo của nó chính là có thể có được một túi kẹo lớn! Siêu siêu lớn! Lớn đến mức nó ôm cũng không ôm nổi luôn!
Hàn Liệt nhìn nụ cười khờ khạo trên mặt Hàn Trình, chính anh cũng không nhịn được nở nụ cười.

Anh đột nhiên phát hiện, Liễu Tố Tố dạy dỗ các con thật sự rất tốt.
Tuy anh không có duyên với trẻ con, dù là con nhà mình hay là con nhà người khác đều sợ anh, không dám cùng anh gần gũi, nhưng anh đã từng nghe không ít chiến hữu kể lại trẻ con có bao nhiêu bướng bỉnh, ngay cả đoàn trưởng Thạch đổi phiếu ngoại hối cùng anh hôm nay cũng oán giận không ít lần.
Đơn giản chính là nói trẻ con không nghe lời, cả ngày chọc người lớn tức giận, nếu không cho ăn kẹo không cho ăn thịt, tụi nó đến phá nhà mất.
Hàn Liệt biết nhà mình không như vậy, thậm chí nhà anh có tận 4 đứa nhỏ, cấp bậc của anh cũng chỉ là phó đoàn trưởng, so với nhà đoàn trưởng Thạch mà nói khẳng định không tốt bằng, hơn nữa nhà hắn chỉ có ba đứa.
Nhưng dù là Hàn Trình hay bất kể một đứa bé nào trong nhà, trước nay đều sẽ không ầm ĩ đòi ăn cái gì, càng sẽ không vì không được ăn mà phát giận, mấy đứa nó chỉ biết càng thêm ngoan ngoãn làm việc, dùng năng lực bản thân để thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Bình thường Hàn Liệt sẽ rất vui mừng, nhưng lúc này, trong lòng anh lại có chút trống rỗng không nói lên lời.
“Chú Hàn, chú sao thế?” Hàn Trình đợi nửa ngày, phát hiện chú Hàn vẫn không để ý tới mình, túm túm tay áo ngửa đầu hỏi.
Hàn Liệt cười cười∶ “Không có gì, chú đưa con đến nhà Ngưu Đản.”
Hàn Trình tưởng anh có hứng thú với hoạ báo khổng lồ mình vừa nói, cũng không nghĩ nhiều, vui tươi hớn hở đồng ý.
Mà Liễu Tố Tố ở trong phòng thối tiền lẻ, nói chuyện với Trần Nam cũng không phát hiện có người lại đây.

Tới nhà Ngưu Đản, Hàn Trình nhiệt tình giới thiệu cho Hàn Liệt về cái hoạ báo siêu to khổng lồ kia một phen, sau đó mới chạy đi chơi, Hàn Liệt đi tìm Hình Tiểu Quân, đem phiếu ngoại hối đưa cho hắn.
“Hàn ca, đây là...?”
“Đổi được với người khác, tôi nhớ ở bên cạnh cửa hàng bách hoá là cửa hàng ngoại hối, lúc cậu đi mua giúp tôi một lọ dầu gội về được không?” Hàn Liệt hỏi.
Hình Tiểu Quân gật đầu∶ “Không thành vấn đề, vừa rồi Trần Nam mới đi tìm chị dâu, giờ còn chưa về, chờ cô ấy về em sẽ dặn, khi nào mua về thì bảo cô ấy đưa qua cho chị dâu luôn?”
“Được, vậy làm phiền cậu, tôi đi trước đây.” Hàn Liệt vội vàng trở về huấn luyện, xoay người rời đi.
Mà bên kia, chờ Trần Nam vừa đi, Liễu Tố Tố liền tiếp tục đào rau củ.
Mấy ngày này nhiệm vụ chủ yếu của cô là hầm biogas, văn phòng cũng không có việc gì phải làm, đoàn trưởng Trương liền cho cô ở nhà.

Cô dứt khoát nhân cơ hội đào xong vườn rau rồi trồng cây mới.
Theo thường lệ Hàn Cẩm lại đến giúp đỡ, hai người một người đào một người bốc vào trong rổ, đào xong thì cuốc đất một lần, Liễu Tố Tố định dùng một nửa vườn trồng rau, nửa còn lại sẽ trồng đậu phộng ép dầu.
Thời buổi này, dầu còn quan trọng hơn thịt, dù sao không có thịt còn có rau dưa, chỉ cần cho dầu vào, xào ra cũng ngon không kém.
Số dầu trước đó Liễu Tố Tố sử dụng là dầu hạt cải mang từ quê lên, Vu Đại Trụ rất chăm chỉ, mỗi năm vào mùa đông ông đều sẽ trồng một vườn cải dầu sau nhà, vừa vào xuân là có thể ép dầu.
Liễu Thục Vinh sợ cuộc sống ở quân khu không tốt, lúc đi cố ý dặn cô phải mang dầu hạt cải trộn với mỡ lợn theo, tuy rằng mang đến không ít nhưng người trong nhà nhiều, bình dầu cũng sắp thấy đáy, cô chỉ có thể nghĩ cách chờ lần sau họp chợ mua thêm một ít.
Có điều dầu không những đắt, còn khó mua, mỗi nhà đều cần dùng, thật vất vả tiết kiệm cũng không có bao nhiêu, mà đến Cung Tiêu Xã mua lại cần phiếu, Liễu Tố Tố cân nhắc tự mình làm dầu.
Ngô ngoài ruộng có thể ép dầu, nhưng Liễu Tố Tố nghe người ta nói ăn dầu đậu phộng tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ, cho nên cô muốn trồng đậu phộng, trộn hai loại dầu lại càng có dinh dưỡng hơn.
Chỉ là cô đã đi hỏi thăm, nơi này rất ít có người có hạt đậu phộng, cũng không dễ mua, tình cờ lần này Hình Tiểu Quân lên thành phố, thứ Liễu Tố Tố nhờ hắn mua có cả cái này.
Trong lúc Liễu Tố Tố tưởng tượng về đại nghiệp đậu phộng, Hàn Cẩm cũng không nhàn rỗi, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao, nó nhớ dì nói khi nào mặt trời lên đến đỉnh đầu là có thể ăn cơm trưa.
“Dì ơi...!hôm nay ăn...!mì sốt dầu hành sao?”
Liễu Tố Tố thấy Hàn Cẩm hỏi thì không khỏi nở nụ cười, đây chính là lần đầu tiên Hàn Cẩm chủ động hỏi cô ăn gì, bình thường chỉ có Hàn Trình mới có bộ dạng như mèo tham ăn hỏi cô như vậy thôi.
Cũng không kỳ quái, mì sốt dầu hành vừa thơm vừa ngon, thêm củ cải chua Liễu Tố Tố ngâm càng thêm khai vị, bọn nhỏ thích ăn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hôm nay cô không định làm món này.
Hành lá tươi non không cần phải nhổ hết, dù sao cũng là trồng ở rìa vườn, mọc dài quá cũng không chiếm chỗ, ngược lại nếu nhổ hết sẽ phải ăn luôn, thời tiết nóng để một ngày không hỏng nhưng sẽ bị héo, mùi vị không còn ngon nữa.

“Hôm nay dì làm bánh bao chiên cho các con ăn được không?”
Hàn Cẩm không hiểu∶ “Giống như bánh bao ạ?”
“Không khác lắm, chỉ là không có thịt, nhưng chắc chắn rất ngon.”
Hàn Cẩm gật gật cái đầu nhỏ, dùng xẻng nhỏ đào cây cỏ dại dưới chân, trong đầu đột nhiên vang lên giọng Hàn Trình nói “không thịt thì không ngon”, nhất thời không biết nên tin tưởng ai.
Sau khi dọn sạch vườn rau cũng đã tới giữa trưa, Liễu Tố Tố mang đống rau xanh vào phòng bếp, không cần cô nói, Hàn Cẩm đã lộc cộc chạy đến nhà chính, cầm tạp dề nhỏ của mình nhờ cô đeo giúp.
Hàn Cẩm rất thông minh, từ ngày Liễu Tố Tố dạy nhóm nửa, ngay lập tức nó đã học được, nhưng bởi vì tay ngắn nên lúc nhét củi vào bếp, dễ làm quần áo dơ hề hề.

Liễu Tố Tố liền tìm đống vải thừa lúc trước, may cho nó một cái tạp dề nhỏ.
Hàn Cẩm sau khi nhìn thấy thì hưng phấn chỉ chỉ vào tạp dề trên người Liễu Tố Tố.

Cái này cũng là Liễu Tố Tố tự làm cho mình, kiểu dáng cùng vải dệt đều giống của Hàn Cẩm như đúc, chỉ là lớn nhỏ bất đồng mà thôi.
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Cái này gọi là đồ mẹ con.”
“Đồ mẹ con?” Tuy Hàn Cẩm không biết cái này nghĩa là gì nhưng có thể nghe hiểu chữ ‘mẹ’ kia, vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng lấp lánh, nó thích mặc quần áo giống dì!
Liễu Tố Tố không biết quần áo nhưng may mấy thứ đồ bình thường này vẫn rất am hiểu, thấy Hàn Cẩm thích thì làm cho nó hai cái để có thể đổi thường xuyên.
Từ đó về sau, chỉ cần Hàn Cẩm vào phòng bếp là sẽ chạy nhanh đi lấy tạp dề, mặc xong nhìn quần áo trên người mình giống của Liễu Tố Tố, vui đến mức ngồi ở trên ghế mông nghí ngoáy liên hồi.
Hàn Cẩm biết châm lửa nhưng Liễu Tố Tố không dám để thằng bé dùng que diêm, lỡ không cẩn thận bị bỏng thì sao, cho nên cô giúp nó châm lửa xong rồi mới đi nhào bột mì làm bánh bao chiên.

truyện tiên hiệp hay
Trong nhà không còn thịt, cũng không thể gói nhân toàn rau, cô nghĩ nghĩ, liền đem bột khoai lang ra, chỗ bột này là lần trước làm da khoai nướng còn thừa, Liễu Tố Tố sợ không dễ bảo quản, đem những miếng bột này cắt thành sợi, giờ chỉ cần ngâm trong nước ấm là được.
Sau khi ngâm mềm thì để ráo nước, xào chung cùng bắp cải thái sợi, nêm nếm với nước tương,dầu ớt và một chút chao, chờ đến mùi hương bay lên, Liễu Tố Tố gắp một miếng đưa đến bên miệng Hàn Cẩm.

Nhóc không hề nghĩ ngợi cắn hai miếng∶ “Có hơi...!mặn.”
Hơi mặn là được rồi, dù sao nó cũng là nhân bánh.
Bột mì lên men nở ra, nhồi thành vỏ bánh, cho phần nhân vào giữa rồi gói lại như gói bánh bao.
Thật ra bánh bao chiên chính tông tương đối phức tạp, còn phải dùng đến nước kiềm, nhưng bên này không có, Liễu Tố Tố đành dùng phương pháp làm bánh bao, gói xong bỏ vào trong nồi, sau đó cho dầu hạt cải và một chút nước, đóng nắp vung, “Tiểu Cẩm, cho lửa nhỏ xuống.”
Hàn Cẩm gật đầu, rút hai khúc củi ra.
Tiếp theo, đến khi nước trong nồi đều đã bay hơi, lại cho thêm dầu vào chiên, lửa càng ngày càng vượng, bánh bao chiên phình ra, mặt ngoài bóng nhẫy dầu.
Vừa làm xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không cần Liễu Tố Tố kêu, mấy đứa nhóc chơi đến mặt mày đỏ rực đã chạy tới, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn trong nồi∶ “Nương, hôm nay ăn bánh bao thịt ạ!”
Giọng nói tràn ngập khiếp sợ, giống như đã mấy trăm năm không thấy nhìn thấy thịt vậy.
Liễu Tố Tố nhịn không được nói∶ “Bạn nhỏ Hàn Trình, thứ nhất, trước đó không lâu con mới ăn không ít thịt; thứ hai, đây không phải bánh bao thịt, là bánh bao chiên.”
“Bánh bao chiên?” Hàn Trình gãi gãi đầu, “Nương, con muốn ăn bánh chín, nương chiên cho con một cái chín đi? Bánh bao sống không ăn được đâu.”
Liễu Tố Tố∶ “...”
Để phòng ngừa nó lại há mồm nói ra câu gì đó, Liễu Tố Tố liền nhét một cái bánh bao vào miệng nó, hỏi∶ “Thế nào, ngon không?”
Hàn Trình đang chuẩn bị nói không ngon, nhưng sau khi hàm răng cắn rách lớp vỏ bánh giòn xốp bên ngoài, lại nếm được phần nhân bên trong, nó lập tức gật gật đầu∶ “Ngon ngon ngon! Nương, con muốn ăn mười cái!”
Nói xong còn đến tủ chén cầm cho mình cái chén lớn nhất, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào nồi, nào còn giống như vừa rồi luôn miệng nói không ngon.
Bánh bao chiên có khá nhiều, nhưng thằng quỷ nhỏ này khẳng định không ăn hết mười cái, Liễu Tố Tố gắp cho nó năm cái, nói∶ “Con ăn trước đi, ăn hết rồi mà vẫn còn đói nương lại lấy cho con.”
Hàn Trình điểm điểm đầu nhỏ, vừa muốn đi, lại chạy về∶ “Nương, vậy còn chú thì sao?”
“Trưa nay chú Hàn con không về ăn trưa, buổi tối nương lại làm.” Bánh bao chiên không giống bánh bao bình thường, để lâu sẽ không giòn, ăn cái mới làm sẽ ngon hơn.
Hàn Trình∶ “Lỡ chú về thì sao, nãy con mới gặp chú mà.”
Liễu Tố Tố tưởng nó nói đến buổi sáng trước khi Hàn Liệt đến quân đội nên cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu bảo nó yên tâm, mau đi ăn cơm đi.
Nếu Hàn Liệt về ăn cơm trưa nhất định sẽ nói trước, điểm này cô không cần lo lắng.
Đúng là trưa nay Hàn Liệt không về, ngược lại là đoàn trưởng Thạch giữa trưa sau huấn liền mượn xe đạp đi trại chăn nuôi một chuyến, mua một cân thịt trở về, quay về nhà rất được mấy đứa nhỏ hoan nghênh.
Tròng mắt bọn nó như thể dính lên miếng thịt, đoàn trưởng Thạch cười mắng một tiếng∶ “Thật đúng là của nợ mà!”
Vợ đoàn trưởng Thạch đúng lúc này từ trong bếp đi ra, vừa định hỏi sao mới giờ này đã về, liền thấy hắn cầm một cân thịt, vội hỏi∶ “Chỗ thịt này từ đâu ra đây? Không phải buổi chiều mới phát tiền trợ cấp sao?”
Vả lại phiếu thịt trong tiền trợ cấp hắn cũng đâu được giữ lại, lúc trước đi vay, nhận về còn phải mang đi trả cho người ta.
"“Anh đổi với Tiểu Hàn.” Đoàn trưởng Thạch nói, nếu đã về rồi thì ăn luôn ở nhà đi, đoàn trưởng Thạch cầm ba cái bánh ngô ăn kèm với dưa muối.

Vợ đoàn trưởng Thạch biết hắn lấy phiếu ngoại hối đi đổi phiếu thịt, lúc ấy cô ấy cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng, dù sao đồ ở cửa hàng ngoại hối vừa đắt vừa không thực dụng, rất ít người nguyện ý tiêu tiền ở đó.
Nhưng đáng tiếc nhà bọn họ không còn phiếu nào khác, phiếu vải còn phải làm quần áo cho các con, chỉ còn lại phiếu ngoại hối không dùng ra để thử vận may, không ngờ thật sự đã đổi được!
Cô ấy vội vàng hỏi∶ “Tiểu Hàn đổi? Cậu ấy đổi cho mấy đứa Tiểu Cẩm sao?”
Cô ấy biết Hàn Liệt, trước khi đoàn trưởng của Hàn Liệt chuyển công tác, đoàn trưởng Thạch đã nhắc về anh rất nhiều lần, nói Hàn Liệt rất giỏi, năng lực mạnh phẩm tính tốt, so với mấy phó đoàn trưởng trong tay hắn còn bản lĩnh hơn nhiều, một lòng muốn đổi thủ hạ của mình thành Hàn Liệt.

Nhưng hắn ám chỉ vài lần, Chung sư trưởng đều dời đề tài, ban đầu Thạch đoàn trường còn tưởng là Chung sư trưởng có ý kiến với mình, không muốn điều Hàn Liệt đến, sau khi đoàn trưởng của Hàn Liệt được điều đi rồi, hắn mới hiểu được, Chung sư trưởng muốn cho Hàn Liệt làm đoàn trưởng, chẳng qua tuổi tác Hàn Liệt còn chưa đủ, tạm thời không thể thăng chức mà thôi.
Đoàn trưởng Thạch nghe vợ hỏi câu này, động tác cứng lại∶ “Anh không biết, có thể là đổi cho vợ cậu ta đó.”
Hắn nhớ trước còn nhìn thấy vợ Hàn Liệt pha trà hoa, làm bánh quy gì đó, nói không chừng tình cảm hai người đó cũng không tệ lắm đâu.
Vợ đoàn trưởng Thạch nghi hoặc∶ “Thật sao?”
“Em sao vậy? Quan tâm chuyện này làm chi.” Đoàn trưởng Thạch hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là phòng em có một nữ đồng chí tên Lý Tuyết, anh còn nhớ không, em nghe nói cô ấy sắp trở lại rồi.” Vợ đoàn trưởng Thạch đè thấp thanh âm, không để mấy đứa nhỏ nghe thấy, “Nghe nói Lý Tuyết với Tiểu Hàn trước có quen nhau, còn có cảm tình đó!”
“Hả?” Đôi đũa trong tay đoàn trưởng Thạch suýt rơi, vội hỏi∶ “Chuyện như thế nào?”
Vợ đoàn trưởng Thạch là hộ sĩ trong bệnh viện, biết cũng không nhiều lắm, chỉ nghe nói trước đó Hàn Liệt không ở quân khu này, đại khái ba năm trước mới chuyển đến, mà ở quân khu trước đó đã quen biết Lý Tuyết, hình như Lý Tuyết có ý với Hàn Liệt, cố ý theo anh đến tận quân khu bên này.
Nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, Lý Tuyết đến nơi khác học tập, vừa đi chính là hơn nửa năm, hai ngày nay truyền đến tin tức cô ta sắp trở lại.
“Em cảm thấy chắc chắn là Lý Tuyết tới vì Tiểu Hàn, nếu tình cảm của Tiểu Hàn và đồng chí Liễu chẳng ra gì...” Cũng không phải cô ấy hy vọng tình cảm của Hàn Liệt và Liễu Tố Tố không tốt, mà là Liễu Tố Tố đã tới quân khu lâu như vậy, mọi người đều chưa từng bắt gặp hai người đi cùng nhau, không tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
Đoàn trưởng Thạch nghĩ nghĩ, hình như lúc trước đến bệnh viện hắn đúng là đã gặp qua một bác dĩ họ Lý, nhưng lâu lắm rồi nên hắn không nhớ rõ.
Chỉ là, “Mặc kệ là thế nào, việc nhà người ta chúng ta đừng xen vào, Tiểu Hàn khẳng định có chừng mực.”
Vợ hắn gật đầu∶ “Em chỉ nói một chút với anh thôi, em cũng đâu phải người thích khua môi múa mép.”
Đoàn trưởng Thạch “Ừ” một tiếng, ăn xong miếng bánh ngô cuối cùng, tâm sự nặng nề đến quân đội.
Tuy rằng ngoài miệng hắn nói không cần xen vào chuyện nhà người khác, nhưng khi tới quân đội, vừa nhìn đến Hàn Liệt, trong lòng đoàn trưởng Thạch không nhịn được có chút cân nhắc.
Vừa rồi ở trên đường, hắn cố nhớ lại xem bác sĩ Lý rốt cuộc trông như thế nào, cao cao gầy gầy, còn rất xinh đẹp, hơn nữa còn là bác sĩ, thời buổi này bác sĩ nữ không nhiều lắm, nghề nghiệp này không chỉ hiếm, tiền lương cũng rất cao.
Xinh đẹp, còn có công việc tốt, hắn chưa gặp qua Liễu Tố Tố, không biết so sánh hai người thế nào, nếu Tiểu Liễu so ra kém Lý Tuyết, lại giống vợ hắn nói trước kia có giao tình, còn cố ý đuổi tới tận đây… Không chắc là Hàn Liệt sẽ không phạm sai lầm đâu nha!
Đoàn trưởng Thạch biết dự tính của Chung sư trưởng, hiện tại dù là kinh nghiệm hay lý lịch Hàn Liệt đều đã đủ rồi, chỉ vì vấn đề tuổi tác nên mới phải hoãn lại, nếu không phạm sai lầm, chưa đến hai năm sẽ được thăng lên đoàn trưởng, nếu phạm phải việc lớn như vậy thì không ổn.
Đoàn trưởng Thạch là người không giữ được chuyện trong lòng, vừa nghĩ vừa không ngừng đánh mắt lên người Hàn Liệt..

Bình Luận (0)
Comment