Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 84


Editor: Sweetie
Đệm để ở ngăn tủ trong căn phòng Liễu Tố Tố đang ngủ, Hàn Liệt vốn không định đánh thức cô, nhưng Liễu Tố Tố ngủ không sâu, vừa bật đèn đã tỉnh lại, thấy trong tay Hàn Liệt cầm một cái chăn mỏng liền hỏi anh có chuyện gì.
“Đánh thức em sao? Tiểu Trình đái dầm rồi, anh tới tìm xem có còn cái đệm nào nữa không.” Hàn Liệt nói.
Hàn Trình đái dầm?
Liễu Tố Tố cảm thấy có chút không đúng, mấy đứa nhỏ nhà cô trước nay chưa từng đái dầm, đặc biệt là Hàn Trình, thằng nhóc này không thích uống nước, thường đi vệ sinh rồi mới đi ngủ nên càng không có khả năng.

Tuy nhiên cô cũng không nghĩ nhiều, cầm tấm đệm ướt nhẹp chuẩn bị mang ra ngoài phơi để tránh lưu lại mùi khó ngửi, ai dè mới vừa mới cầm lên đã phát hiện vệt nước phía trên kì lạ.
Miệng trẻ con nhỏ, dù uống một hớp lớn cũng không được bao nhiêu nước, bởi vậy vệt nước này căn bản không lớn.

Tấm đệm ướt ở giữa, nhưng tư thế ngủ của Hàn Trình có kì quặc đến đâu cũng không đến mức đái dầm vào chính giữa thế này chứ? Liễu Tố Tố càng nghĩ càng thấy khó hiểu, để sát lên mũi ngửi.

Giây tiếp theo phỏng đoán của cô đã được nghiệm chứng, một chút mùi cũng không có.
“Tố Tố?” Hàn Liệt thấy cô đột nhiên đứng lên, cho rằng đã có chuyện gì.
“Không có việc gì đâu, trong nhà hẳn là không còn thừa cái đệm nào.”
Trong nhà không có nhiều đệm lắm, sau khi Tiểu Điềm đến đây cô lại cầm một tấm qua lót cho con bé, “Hôm nay anh ngủ luôn ở đây đi, em thấy thấy khỏe hơn rồi, chúng ta không ngủ cùng một phía, hẳn là không sao.”
Hàn Liệt đương nhiên không có ý kiến∶ “Được.”
Liễu Tố Tố thấy anh lấy chăn về liền tắt đèn.

Còn thằng nhóc thối Hàn Trình, ngày mai lại tìm nó tính sổ.
Hàn Trình không biết nương đã phát hiện thủ đoạn nhỏ của mình, thấy Hàn Liệt tiến vào cầm chăn đi mới vừa lòng vỗ tay cho bản thân, haha, mình thật là thông minh!
Nhưng ngày hôm sau, nhóc thông minh đã bị nương thông minh hơn của nó xách ra ngoài.
“Nương, vì sao không cho con lên núi đào cỏ vậy? Không phải nói mấy ngày này Tiểu Bạch phải ăn nhiều một chút sao?” Hàn Trình vẫn chưa phát hiện nguy hiểm, toàn tâm toàn ý nhớ tới con thỏ của mình.
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Tiểu Trình, đêm qua đái dầm hả?”
Hàn Trình sửng sốt, gật gật đầu∶
“Nương, nương muốn đánh con sao?” Vừa nói còn vừa trộm nhìn sang bên cạnh, muốn nhờ Hàn Liệt giúp đỡ.
Nhưng Hàn Liệt sáng sớm đã đến bệnh viện mua thuốc, người không có ở đây.


Liễu Tố Tố thu hết những hành động nhỏ của nó vào mắt, nhướng mày nói∶
“Nhưng nương cảm thấy con không đái dầm.”
Hàn Trình chớp chớp mắt∶ “Dạ?”
“Hôm qua cha con mang đệm sang cho nương xem, đấy không phải nước tiểu, là nước trắng.

Mau nói thật, có phải con đổ nước lên không?”
Nghe nương hỏi vậy, Hàn Trình không còn muốn đi tìm cha nữa, bắt đầu sợ hãi.

Nó không biết vì sao nương lại biết chuyện, nhưng nó nhất định phải bảo vệ ví mật, không cho nương biết!
Mình chính là nam tử hán, dù bị tét mông cũng không thể nói ra.
“HÀN TRÌNH!”
“Nương! Con nói con nói, là con đổ nước, bởi vì con muốn cha trở về ngủ cùng nương, nương cứ đánh con đi, con bảo đảm sẽ không khóc đâu mà!”
Hàn Trình hiểu rất rõ, một khi nương đã gọi tên đầy đủ của nó thì chắc chắn là đang rất tức giận, nương mà phát cáu sẽ khủng bố lắm, huhuhu, nó không cần làm nam tử hán nữa đâu.
Liễu Tố Tố nhíu mày∶ “Muốn cha cùng ngủ cùng nương, cha ngủ cùng làm con thấy chật?”
Cô vốn cứ tưởng là Hàn Trình ham chơi, nghĩ thằng nhóc này càng ngày càng hư, đến chăn cũng nghịch cho được, trăm triệu không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này.
“Không phải, con...!con không muốn hai người cãi nhau, con không muốn tách khỏi cha và anh chị đâu.” Hàn Trình khai toàn bộ mọi việc.
Sau khi nghe xong sắc mặt Liễu Tố Tố đột nhiên thay đổi∶ “Con nói là cha ruột đến tìm con?”
“Vâng.

Chính là ngày hôm qua.”
Hàn Trình thấy nương có vẻ không định đánh mình, lúc này mới cố lấy lá gan dịch qua, bắt lấy tay nương hỏi:
“Nương, nương đừng đi tìm ông ta được không, con muốn ở đây cơ, không muốn giống như ngày trước đâu.”
Liễu Tố Tố trong lòng vừa giận vừa tức, nhưng lúc này cũng chỉ có thể áp xuống trước, cô ôm Hàn Trình vào trong lòng, nỗ lực để âm thanh mềm nhẹ hơn một chút∶
“Nương nói muốn đi tìm cha ruột con lúc nào? Gã ta là người xấu, Tiểu Trình không thích nương cũng sẽ không thích, lúc trước không phải nương đã nói với con rồi sao, chúng ta cùng chú Hàn, còn có các anh chị nữa đều là người một nhà, sẽ không bao giờ tách ra.

Con yên tâm.”

Hàn Trình biết nương sẽ không gạt người, nghe được lời này mới nhẹ nhàng thở phào, vui vẻ nở nụ cười∶
“Thật tốt quá nương, con thấy thật là vui! Rốt cuộc con không cần phải sợ hãi nữa rồi!”
Hàn Trình như trút được gánh nặng nói xong, đột nhiên lại nói∶ “Con muốn đi nói cho anh cả, anh cả cũng sốt ruột quá trời!”
“Con còn nói cả cho anh nữa hả?” Liễu Tố Tố bóp bóp lỗ tai nó, “Đi đi, nhưng mà phải nhớ kỹ, về sau dù có chuyện gì cũng phải tới hỏi nương trước có biết không.”
“Vâng! Con biết rồi!” Hàn Trình nói xong sốt ruột chạy đi.
Còn lại Liễu Tố Tố ngồi trước cửa phòng, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó cô đi đến phòng chứa củi, chọn một cây gậy nhìn có vẻ to nhất nặng nhất, cầm trong tay đi ra bờ sông.
Bộ trưởng Triệu đang cùng các đồng nghiệp trông coi, thấy Liễu Tố Tố tới còn kinh ngạc∶ “Tiểu Liễu sao lại tới, hôm nay không phải được nghỉ sao?”
Bọn họ thay phiên làm việc, nhưng bởi vì mấy ngày trước Liễu Tố Tố thu lương thực quá mệt mỏi nên bộ trưởng Triệu cho cô nghỉ thêm một ngày.
Liễu Tố Tố cười đáp∶ “Ở nhà ngồi không nổi nên tôi dứt khoát đến trông luôn.”
“Được thôi, vậy cô cứ ngồi ở chỗ này trước đi, lát nữa tôi đến văn phòng có việc thì thay cho tôi.” Triệu bộ trưởng nói.
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Vâng, tôi qua bên kia trước.”
“Được.”
Dù sao cũng là trông coi, không thể cách chỗ thi công quá xa, Liễu Tố Tố cầm gậy gõ gõ chỗ này, đánh đánh chỗ kia, rất nhanh đã đi đến trước đập nước.
Đội trưởng Tào thấy cô cầm gậy đến còn tưởng cô đang kiểm tra độ rắn chắc, cười nói∶ “Đồng chí Tiểu Liễu yên tâm, lũ lụt cũng không sập.”
“Tôi rất yên tâm về kỹ thuật của đội trưởng Tào, lúc tôi còn đi học đã nghe qua phương pháp bắc cầu này, giờ mới được nhìn thấy tận mắt, thật thần kỳ.”
“Đồng chí Tiểu Liễu trước kia học ở đâu?”
Liễu Tố Tố nói tên trường, hắn nghĩ nghĩ một lúc∶ “A, trong đội chúng tôi hình như cũng có một đồng chí học chung trường với cô, nói không chừng hai người còn là bạn học đấy! Trang Bạch Vũ, Trang Bạch Vũ, mau tới đây!”
Trang Bạch Vũ đến gần, hắn liền giới thiệu∶ “Đây là Trang Bạch Vũ, hai người hẳn là quen nhau nhỉ?”
“Vậy sao đồng chí Trang, anh cũng học ở trường này sao?” Liễu Tố Tố cười hỏi.
Tới đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Trang Bạch Vũ đối mặt nói chuyện với Liễu Tố Tố, lúc này gã mới phát hiện, nhìn gần Liễu Tố Tố còn xinh đẹp hơn trước nhiều.
Khoé miệng gã lộ ra một nụ cười mà gã tự cho là đẹp nhất∶ “Đúng vậy, chào đồng chí Liễu.”
Đội trưởng Tào∶ “Vậy hai người tâm sự đi nhé, có khi đúng là từng gặp nhau rồi đấy.”
Liễu Tố Tố cười nói∶ “Không có gì để nói cả, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Nói xong cô liền đi về phía tây.
Trang Bạch Vũ vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện cùng Liễu Tố Tố, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở nhà nên gã tìm không thấy.

Mà gã tuy có thể đi lại trong quân khu nhưng cũng chỉ giới hạn ở bờ sông, những chỗ khác không thể đi, cũng không dám tùy ý hỏi thăm cô đang ở nơi nào, hôm nay thật vất vả mới có một cơ hội, gã nào có thể bỏ qua.


Sau khi nói với đội trưởng Tào một tiếng, gã vội vàng đuổi theo đằng sau.
Liễu Tố Tố tiếp tục đi về phía trước∶
“Sao anh lại ở đây?”
Tươi cười trên mặt Trang Bạch Vũ cứng lại, dừng một chút mới nói∶
“Anh tới làm việc, vừa vặn đội thi công thiếu người, anh liền tới đây.”
“Vậy anh là công nhân chính thức?” Liễu Tố Tố cười hỏi, “Đãi ngộ hẳn là không tồi nhỉ, bao nhiêu tiền một tháng?”
Trang Bạch Vũ: “...”
Một đống vấn đề giống thanh đao cắm vào trong lòng Trang Bạch Vũ, nếu không phải biết Liễu Tố Tố không có khả năng biết trong mấy ngày này gã đã phải chịu những gì, gã còn tưởng rằng cô đang cố ý chọc vào chỗ đau của gã aya chứ.
Cố kéo kéo khóe miệng∶ “Đúng, là không tồi.” Sự thật thì ngược lại.
***
Tuy Trang Bạch Vũ là người thành phố, nhưng trong nhà chỉ có cha gã là có công việc.

Bà Trang lại sinh 5 đứa con, một nhà 7 người sống trong ký túc xá vừa chật vừa nát do đơn vị phát, Trang Bạch Vũ là con giữa không được coi trọng, từ nhỏ đến lớn chưa từng được ngủ trên giường, toàn ngủ dưới đất.

Do đó gã luôn muốn là người đứng đầu, muốn chứng minh bản thân, để người nhà và những người hàng xóm khinh thường gã biết, gã mới là người có bản lĩnh nhất.
Đương nhiên, thời điểm thi đậu đại học chuyên khoa, Trang Bạch Vũ đúng là được nở mày nở mặt một phen.

Thời buổi này học đại học chuyên khoa không cần tiền, mặc dù không được cha nương coi trọng, gã vẫn có thể đi học, trọng điểm là ở trong thành cũng chẳng có mấy người đỗ đại học chuyên khoa, Trang Bạch Vũ nhất thời phong quang vô hạn.
Mọi người đều cho rằng gã sẽ thành thành thật thật học xong đại học, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc, trở thành công nhân chính thức của nhà xưởng, như vậy là phòng ở và tiền đều có.

Nhưng Trang Bạch Vũ càng không chịu phục, gã cảm thấy nếu giống như cha cả đời làm công thì thật chẳng có bản lĩnh gì, gã đã có thể thi đậu đại học chuyên khoa thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn hơn nữa.

Cho nên gã cự tuyệt công việc trong thành, cũng cự tuyệt lời giới thiệu hôn nhân của hàng xóm, một lòng một dạ kết hôn với nguyên chủ, đi xuống nông thôn.

Xuống nông thôn chịu không nổi nữa, Trang Bạch Vũ lại muốn qua về thành.

Nhưng khi quay về nhà lại phát hiện cha nương chẳng hiếm lạ gì gã cho cam, muốn về nhà sống, bọn họ lại đuổi gã đi, nói gã bất hiếu, nhiều năm qua chưa từng gửi một đồng về nhà.

Hơn nữa mấy anh em trai đều đã kết hôn sinh con, trong nhà càng không còn chỗ cho gã đặt chân.


Gã muốn quay đầu tiếp nhận lời giới thiệu của hàng xóm, nhưng người ta lại chướng mắt, một người đã ly hôn, còn không có việc làm, ăn bữa cơm cũng chẳng trả nổi tiền, ai mà thèm?
Gã muốn đến đơn vị xin công việc, nhưng bởi vì đã nhiều năm chưa từng làm việc, đối phương nể mặt gã là sinh viên đại học chuyên khoa, đồng ý để gã làm nhân viên tạm thời, nếu có thể chứng minh năng lực sẽ được chuyển lên làm chính thức.

Có điều Trang Bạch Vũ tâm cao khí ngạo, sao có thể đồng ý một công việc tạm thời, thế là gã liền cự tuyệt.

Trên đường có không ít người quen chỉ vào bóng dáng gã mà phỉ nhổ, nói đây là người làm công tác văn hóa học đại học chuyên khoa đấy, quần áo thì rách rưới, lớn từng này rồi mà nhà cũng không có, loại người này học nhiều cũng vô dụng!
Đoạn thời gian kia, Trang Bạch Vũ chịu đủ khổ sở, trong lòng càng thêm hận Liễu Tố Tố, cảm thấy chính là vì cô lì lợm la liếm, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nên gã mới sai một ly đi một dặm.

Chỉ là trong lòng dù tức giận đến đâu cũng không có biện pháp, cuối cùng gã chỉ có thể từ bỏ kiên trì, tìm một đội thi công làm công tạm thời, bởi chỉ có đội thi công mới bao ăn bao ở.
Trang Bạch Vũ cứ nghĩ đội thi công làm việc giống với chuyên ngành nên gã sẽ có không gian để thể hiện bản thân, lại không nghĩ đến thành tích của gã ở trường học chỉ bình thường, cộng thêm nhiều năm ở nông thôn không làm cái gì, những kiến thức từng học sớm đã quên sạch, cuối cùng chỉ có thể làm mệt chết đi sống lại, mỗi ngày đều dọn gạch xây tường, làm dày ăn mỏng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc phát hiện Liễu Tố Tố sống vui vẻ thoải mái, gã lại phẫn nộ như thế.
Gã thầm nghĩ, Liễu Tố Tố đã huỷ hoại cuộc đời mình, kết quả cô ta không chỉ không thảm, ngược lại còn tốt hơn mình gấp trăm lần, sao có thể nhẫn nhịn đây? Mà Liễu Tố Tố nào có lợi hại như mọi người nói, cái gì mà hệ thống tưới nước, đập nước, hầm biogas đều có thể thiết kế ra, chắc chắn là tìm được ai đó đi cửa sau rồi.
Trang Bạch Vũ định tìm cơ hội vạch trần thủ đoạn của Liễu Tố Tố, để cô không được ở lại bộ đội nữa, để cô cũng thử cảm nhận nỗi khổ của gã.

Ai ngờ hôm qua đứng ở trong đám người thấy Liễu Tố Tố được mọi người chú ý, Trang Bạch Vũ đột nhiên sửa lại ý định.
Hiện tại Liễu Tố Tố sống tốt như vậy, không chỉ có công việc có thể diện, mà còn được rất người ở quân khu hoan nghênh, trong tay chắc chắn có không ít tiền, nếu mình nghĩ ra được cách lấy tiền của cô ta, lại từ miệng cô ta biết được bí quyết trở nên lợi hại, biết đâu mình cũng được thăng chức thì sao.

Mà mình cũng chẳng phải tốn nhiều công phu, Liễu Tố Tố rất thích mình, chỉ cần mình dỗ dành một tí, cô ta sẽ nghe lời ngay thôi.
***
Nghĩ đến đây, Trang Bạch Vũ lộ ra nụ cười tự tin∶ “Tố Tố, em không biết đâu, từ khi chia tay em anh đã hối hận biết bao nhiêu.”
Liễu Tố Tố cười tủm tỉm nhìn gã∶ “Anh hối hận?”
“Đương nhiên, thật ra lúc trước anh không hề muốn xa em, anh chỉ muốn ra ngoài một thời gian, khi nào có đủ khả năng cho em và các con có cuộc sống tốt hơn mới đón mọi người về.” Trang Bạch Vũ ôn nhu nói, “Hiện tại anh đã có công việc, có năng lực để em và các con sống hạnh phúc, em có đồng ý đi cùng anh không?”
Ngoài miệng là hỏi ý kiến Liễu Tố Tố, nhưng Trang Bạch Vũ biết, cô chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Quả nhiên, giống như gã dự liệu, Liễu Tố Tố tươi cười∶ “Anh nói thật không?”
“Đương nhiên, lúc trước anh đối xử tàn nhẫn với em là anh sai, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bồi thường em và các con.”
“Được thôi, giờ đang có một cơ hội ở trước mặt anh này, có muốn không?”
“Em nói đi, anh… Aaaaa—— ” Lời còn chưa dứt, gã liền thấy một cây gậy thô như cánh tay múa may trước mặt, tiếng xé gió vang lên, Trang Bạch Vũ bị dọa cái chết khiếp, cũng bất chấp hình tượng, té ngã lộn nhào chạy chối chết.
“Tới đây, chỉ cần anh để tôi đánh một trận, tôi liền cho anh cơ hội!”
Liễu Tố Tố chạy vọt lên, cô đã muốn đánh tên khốn này lâu rồi, giờ gã tự đưa tới cửa, cô sẽ không khách khí..

Bình Luận (0)
Comment