Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 86


Editor: Sweetie
Trải qua ầm ĩ vừa rồi, bờ sông lúc này phá lệ yên tĩnh, Liễu Tố Tố kéo tay Hàn Liệt, vừa đi vừa nhẹ giọng kể hết mọi chuyện, bao gồm cả chuyện ngày đó cô xuyên qua, nói là lên huyện mua vải đỏ, nhưng thật ra là trộm đi tìm Trang Bạch Vũ.
Sau khi nói xong, cô cúi đầu không dám nhìn Hàn Liệt, bởi vì cô không biết anh sẽ nghĩ như thế nào, cũng không biết anh có thể chấp nhận chuyện này hay không, nếu không thể…
Liễu Tố Tố trong lòng miên man bất định, các loại kết quả tốt xấu đều chạy trong đầu, ngay lúc cô không biết nên nói gì tiếp thì đột nhiên nghe thấy Hàn Liệt cười khẽ một tiếng.
Liễu Tố Tố thấp thỏm ngẩng đầu, Hàn Liệt mỉm cười mắt đối mắt với cô∶ “Cho nên lần đó anh đưa em trở về, nương em té xỉu là vì chuyện này, tưởng anh bắt được em?”
Liễu Tố Tố∶ “…”
“Anh còn nhớ à.” Quả nhiên không thể lừa quân nhân, trí nhớ này quả thực tuyệt vời.
“Anh đương nhiên là nhớ rồi, ngày đó em chấp nhận kết hôn cùng anh, anh sao có thể quên được.” Hàn Liệt thấp giọng đáp.
Liễu Tố Tố sững người.
Sao cô có cảm giác lời này quái quái, có ai tức giận mà nói ra loại lời thế này?
Cô hít sâu một hơi, tim đập bịch bịch, cẩn thận nói∶ “Nếu anh tức giận thì nói đi.”
Hàn Liệt∶ “Anh không tức giận.”
Hả?
“Anh không tức giận? Thật sao?”
“Thật, việc này có gì mà phải tức giận, ngược lại anh còn thấy rất vui.”
Hàn Liệt biết băn khoăn của Liễu Tố Tố, lúc trước hai người đã nói chỉ kết hôn trên danh nghĩa, không có cơ sở tình cảm, những việc này không cần để đối phương biết.

Rồi sau đó tình cảm của hai người chậm rãi tốt hơn, đừng nói Liễu Tố Tố, ngay cả anh cũng sẽ lo lắng không biết quá khứ của mình có thể trở thành trở ngại giữa hai người hay không, lúc này cô do dự là bình thường.
Hơn nữa anh lại không phải kẻ ngốc, vợ mình có thích mình hay không, trong lòng có anh hay không, anh không phải không cảm nhận được, cái gì đã qua đều không quan trọng, không cần phải khiến hiện tại bối rối.

Anh vui là bởi vì, Tố Tố hiện tại vội vã giải thích, đã nói lên ở trong lòng cô, anh càng ngày càng quan trọng, rốt cuộc những lời Trang Bạch Vũ vừa nói, những người xung quanh đều không tin, nếu Tố Tố không muốn cho anh biết, hoàn toàn có thể nói là Trang Bạch Vũ nói bậy, anh cũng không có khả năng sẽ biết sự thật.
Nhìn tươi cười trên mặt Hàn Liệt, Liễu Tố Tố như trút được gánh nặng.


Chính cô cũng không dám tin, vừa rồi chờ đợi Hàn Liệt trả lời, cô lại có thể khẩn trương đến vậy.
“Tự tin quá ha, ai nói với anh ở lòng em anh ngày càng quan trọng?” Vui là vậy, nhưng khi thấy Hàn Liệt vẫn luôn đắc ý nhìn mình, Liễu Tố Tố nhịn không được trừng anh một cái.
“Ừ, em chưa nói, là anh tự nói.” Hàn Liệt trở tay nắm lấy tay cô, bao bọc hoàn toàn, cảm giác bàn tay cô lành lạnh, anh liền biết vợ mình vừa rồi khẩn trương, vội trấn an∶ “Vợ, anh thật sự rất vui.”
Sợ Liễu Tố Tố không tin, anh còn thừa dịp cô không chú ý hôn lên khóe miệng cô một cái.
Liễu Tố Tố hoảng sợ, gương mặt lập tức biến hồng, nhìn nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý mới đập anh một cái∶ “Đang ở bên ngoài đấy! Anh đứng đắn chút!”
Hàn Liệt cười nói∶ “Đúng đúng đúng, anh sai rồi, về nhà anh lại không đứng đắn.”
Liễu tố∶ “...”
Sớm biết như vậy cô đã không nói ra, cứ để anh lo lắng còn hơn!
Hàn Liệt sợ thật sự chọc giận vợ, buổi tối bị cho ra dìa nên cũng không dám động tay động chân nữa, nghĩ nghĩ lại nói∶ “Vợ, em yên tâm, Trang Bạch Vũ về sau chắc chắn không bao giờ dám tới quấy rầy chúng ta nữa.”
Xác thật như Hàn Liệt nói, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Qua điều tra, Trang Bạch Vũ tuy không phải gián điệp nhưng hành vi tùy ý hỏi thăm của gã đã vi phạm quy định nghiêm trọng, không chỉ không bao giờ được đặt chân vào quân khu, mà còn mất công việc ở đội thi công.

Mà hồ sơ đều cần điều tra phê chỉ thị, thêm vào việc bị đội thi công khai trừ, đừng nói là ở trong thành làm việc lớn, về sau có thể tìm được công việc hay không đều khó nói.
Tuy nhiên việc này chẳng ảnh hưởng gì đến Liễu Tố Tố, không có tên khốn Trang Bạch Vũ quấy rầy, không khí quân khu có vẻ trong lành không ít, những lần sau ra bờ sông làm việc, cô đều tích cực hơn nhiều.
Chuyện này qua không bao lâu, nhà Liễu Tố Tố lại có một việc vấn đề mới...
Tiểu Lộ đi học.
Buổi sáng Tiểu Lộ đi học, Liễu Tố Tố cố ý dậy thật sớm.

Cô biết trong khoảng thời gian này Tiểu Lộ rất khẩn trương, đặc biệt là tối hôm qua, nửa đêm cô dậy kiểm tra xem mấy đứa nhỏ có đắp chăn không, thì phát hiện Tiểu Lộ ngủ không an ổn, lông mày nhăn chặt.
Bởi vì quá muốn đi học, hiện tại rốt cuộc có thể đến trường học, Tiểu Lộ vui vẻ nhưng cũng rất khẩn trương sợ hãi, sợ mình học không tốt làm nương tốn tiền.


Vậy nên bắt đầu từ mấy hôm trước ngày khai giảng nó đã học tập chăm chỉ, Liễu Tố Tố cố ý giúp nó mượn sách lớp 1 của Đại Cường, vậy nên ngoại trừ làm việc và học bài, Tiểu Lộ không hề ra ngoài chơi.
Trẻ con thích học là chuyện tốt, nhưng vất vả như vậy Liễu Tố Tố nhìn cũng thấy đau lòng, chỉ là cô cũng biết Tiểu Lộ là đứa nhỏ rất hiếu thắng, so với việc tốn sức ngăn cản nó học tập, còn không bằng làm thêm đồ ăn ngon, cổ vũ, ủng hộ nó.
Thời điểm Liễu Tố Tố dậy, Hàn Liệt đang ở trong sân bổ củi.

Thấy cô đi ra, anh xoa xoa mồ hôi trên mặt, đi tới∶ “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
“Ngủ không được liền dậy làm bữa sáng.” Liễu Tố Tố đổ nước nóng trong phích ra rửa mặt, cả người tỉnh táo hơn hẳn.
Đã tới tháng 10, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, đặc biệt năm nay còn giảm xuống thấp hơn, mặc áo khoác vẫn thấy hơi lạnh, Hàn Liệt biết cô sợ lạnh, mỗi sáng tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là đun một nồi nước nóng, đổ vào phích nước, một cái rửa mặt, một cái khác để uống.
Liễu Tố Tố khép chặt áo khoác trên người, thấy Hàn Liệt chỉ mặc một cái áo ba lỗ bổ củi, cơ bắp rắn chắc phủ đầy mồ hôi, không khỏi cảm thán một câu, thân thể anh tốt thật.
“Hôm nay vẫn phải đi huấn luyện sao anh?”
“Ừm, dẫn bọn nhóc chạy dọc theo bờ sông một vòng rồi trở về.” Hàn Liệt quay đầu lại trả lời.
Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng huấn luyện buổi sáng của mấy đứa nhỏ chưa từng ngừng.

Trước kia trời nóng bọn nó còn rất tích cực, hiện tại lạnh lẽo, nằm trong ổ chăn đều không muốn ra ngoài, càng miễn bàn huấn luyện.

Vì chuyện này mà Hàn Trình đã xin nghỉ vài lần, nhưng Hàn Liệt ngày thường đối với nó thập phần khoan dung, nay lại không đồng ý, nhất định phải kiên trì huấn luyện, Hàn Trình chỉ có thể đáng thương đi tìm nương.
Nhưng Liễu Tố Tố cũng cảm thấy huấn luyện là chuyện tốt∶ “Con xem, các con mỗi ngày huấn luyện, có phải chưa từng sinh bệnh hay không? Nếu không muốn theo cha rèn luyện thân thể, vậy chỉ có thể đến bệnh viện chích thuốc thôi.”
Hàn Tiền cùng Hàn Trình là anh em sinh đôi, sức khoẻ yếu hơn những đứa trẻ bình thường khác, hồi còn ở quê thường xuyên bị bệnh vặt, nhưng từ khi Hàn Liệt dẫn bọn nó rèn luyện tới nay, đã hơn nửa năm mà cảm mạo cũng chưa bị một lần.

Không chỉ không sinh bệnh, thân thể bọn nó cũng càng ngày càng tốt, cộng thêm việc được ăn ngon, qua nửa năm đã cao lên một đoạn.
Hàn Trình nghe xong, chỉ có thể khổ sở đi tập.
Về phần Hàn Tú Tú, Liễu Tố Tố nói qua nếu mệt quá thì có thể không đi, nhưng cô bé nghĩ nghĩ, chủ động nói∶ “Dì, con muốn đi, con cũng muốn trở nên lợi hại, về sau bảo vệ dì!”
Liễu Tố Tố kinh hỉ bật cười∶ “Được, vậy dì chờ con nhé.”

Cũng bởi vậy, chuyện huấn luyện vẫn cứ thế được duy trì.

Hiện tại cô đột nhiên hỏi, Hàn Liệt còn tưởng là có chuyện gì, Liễu Tố Tố lắc lắc đầu∶ “Không có việc gì, em tính thời gian mà thôi.”
Hôm nay là ngày Tiểu Lộ đi học, cô định ‘đổ máu’ một lần, làm một bữa bánh quẩy.
Vị bánh quẩy rất quan trọng, nếu chuẩn bị xong rồi mà mọi người về muộn, khẳng định sẽ không còn giòn nữa.

Cho nên lúc mấy đứa nhỏ đều rời giường rồi cô mới bắt đầu trộn bột, bột mì thì không phải lo, chủ yếu là tốn dầu, những loại đồ ăn dùng dầu chiên thế này, phải đến tết mới dám ăn.

Cũng may là hai ngày trước cô đã thu hoạch đậu phộng và đậu nành, nhờ có hầm biogas, các loại cây lớn lên rất tươi tốt, nhà nhiều người tốc độ ăn dầu cũng nhanh, Liễu Tố Tố cũng chỉ để lại một nửa số hạt, dư lại đều ép thành dầu, ngoài đậu phộng, đậu nành còn có ngô, tổng cộng ép được 3 bình lớn, xếp ngăn nắp trong ngăn tủ, đủ ăn được một thời gian dài.
Trộn đều bột mì với trứng gà là có thể bắt đầu làm bánh quẩy.

Làm cũng không khó, cán dẹt cục bột, cắt thành hình chữ nhật, dùng chiếc đũa áp lên trên đến khi lõm thành rãnh là được.
Chấm chiếc đũa vào nồi dầu, khi xung quanh nổi lên bọt khí nhỏ là đã đủ độ nóng, thả bánh quẩy vào trong nồi vang lên tiếng “xèo xèo”, cục bột vốn dẹp lép lập tức phồng lên, biến thành thanh quẩy vàng giòn.
Lúc mấy đứa nhỏ theo Hàn Liệt trở về, Liễu Tố Tố đã chiên tràn đầy một chậu bánh quẩy, Hàn Trình chạy vào, ngửi thấy mùi thơm trong phòng liền khoa trương “Oa~” một tiếng: “Nương, nương làm gì ngon thế! Ngửi thơm quá trời!”
“Là bánh quẩy, mau đi rửa tay ăn cơm thôi.” Dầu thừa sau khi chiên bánh quẩy vẫn có thể dùng tiếp, Liễu Tố Tố sợ làm dơ, đổ vào ca tráng men, rồi nhét vào sâu bên trong ngăn tủ.
Mấy đứa nhỏ đã cầm bánh quẩy ăn vui vẻ vô cùng.

Vận động xong vốn dĩ đã đói, hương vị bánh quẩy cũng rất ngon, ngay cả Hàn Cẩm yêu sạch sẽ nhất cũng bỏ đũa xuống, dùng tay cầm ăn.
“Nương, cái này ăn ngon trời! Về sau có thể ăn mỗi ngày không ạ?” Hàn Trình vĩnh viễn chu đáo nhất trong phương diện ăn uống.
“Sao được chứ, nương dùng nhiều dầu lắm đấy.” Liễu Tố Tố cũng ăn một miếng, vừa giòn vừa thơm, thật sự rất ngon, “Mỗi ngày thì không được, lần này là vì Tiểu Lộ khai giảng nên nhà ta mới ăn bánh quẩy.”
Tiểu Lộ sửng sốt∶ “Nương, cái này là làm cho con ạ?”
“Đúng vậy, xem cái bánh quẩy này đi, có giống số 1 không, về sau các con mặc kệ là ai đi học, nương đều sẽ làm bánh quẩy, mong các con ở trường học có thể thi đậu hạng 1.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Thật ạ?” Hàn Trình khiếp sợ hỏi∶ “Nương, nếu về sau con đi học, nương cũng làm cho con sao?”
“Đương nhiên rồi.” Liễu Tố Tố gật đầu.
Hàn Trình nghe vậy thì rối rắm vô cùng.
Trẻ con đi học là chuyện lớn, nhưng Liễu Tố Tố cũng biết tay nghề mình không tốt, trùng hợp là hai ngày trước Hàn Liệt có chiến hữu muốn lên thành phố một chuyến, cô dặn Hàn Liệt nhờ người đó mua giúp một cái cặp sách mới về đây.


Cặp có màu xanh nước biển, bên trên còn thêu mấy ngôi sao, Tiểu Lộ thích, mấy đứa nhỏ khác cũng thích không dời mắt.

Liễu Tố Tố nói chờ đến lúc bọn nó đi học cũng sẽ mua cho mỗi đứa một cái.

Bọn nhóc đều rất chờ mong, chỉ trừ Hàn Trình.
Mấy ngày này vì nương bận lắm việc nên nó không còn phải thống khổ học bài, nếu chân chính đi học, khẳng định càng vất vả! Thế là Hàn Trình hạ quyết tâm— không đi học, ngay cả cặp sách cũng không cần luôn.
Tuy nhiên nó chống cự được sức hấp dẫn của cặp sách, còn bánh quẩy thì không.
Nhìn bánh quẩy trong tay, Hàn Trình mặt ủ mày ê suy nghĩ cả buổi, cuối cùng lúc Liễu Tố Tố sắp đưa Tiểu Lộ đến trường, nó mới đưa ra quyết định∶ “Nương, con quyết định rồi, con muốn đi học!”
Dù nó thật sự rất chán ghét đi học, nhưng để được ăn bánh quẩy, nó có thể làm bất cứ việc gì!
Hàn Trình kích động lại bi thương vỗ vỗ bụng nhỏ, bụng ơi là bụng, tao vì mày mà hy sinh nhiều lắm đó!
Liễu Tố Tố cười xoa xoa đầu nó∶ “Ừ, nương chờ đến ngày con đi học đó nha.”
Nói xong cô liền nhìn thoáng qua Hàn Liệt, Hàn Liệt bất đắc dĩ lắc đầu.

Khó trách lúc nghe Hàn Trình nói không muốn đi học, Tố Tố một chút cũng không nóng nảy, thằng nhóc này cũng dễ dụ quá.
Tiểu Lộ không cần Liễu Tố Tố đưa đi, sợ chậm trễ công việc của nương, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nó đi học, sao cô có thể không đi cùng, hơn nữa nhìn nó khẩn trương như vậy, Liễu Tố Tố cũng không yên tâm.
Cô nắm tay Tiểu Lộ vừa đi vừa nói chuyện, cố ý nói một số chuyện nhẹ nhàng, đến cổng trường, cô vẫn có thể cảm nhận được tay nó toát mồ hôi lạnh.
Liễu Tố Tố đi tìm giáo viên, sau khi cùng Lữ Linh Chi báo danh liền trở về đi làm.
Tiểu Lộ nắm tay nương, một tay khác túm chặt cặp sách, ngửa đầu ngoan ngoãn nói∶ “Nương, con nhất định sẽ học tập chăm chỉ!” Mình nhất định sẽ không làm nương thất vọng!
Liễu Tố Tố xoa xoa đầu con trai∶ “Chỉ cần con học nghiêm túc, kết quả thế nào nương cũng vui vẻ.”
“Vâng ạ!” Tiểu Lộ vẫy vẫy tay, cùng các bạn nhỏ khác đi vào lớp học.
Liễu Tố Tố đứng tại chỗ một lát rồi mới xoay người đi ra bờ sông.

Cô hẹn với chị Lữ hôm nay sẽ đi đón con tan học, cho nên cần phải nhanh chóng hoàn thành công việc hôm nay, trường học tan học tương đối sớm.
Chỉ là không ngờ chưa đến giờ tan học Lữ Linh Chi đã vội vã chạy đến∶ “Tiểu Liễu! Trường học thông báo, Đại Cường và Tiểu Lộ đánh nhau với bạn!”
“Dạ?” Liễu Tố Tố hoảng sợ..

Bình Luận (0)
Comment