Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 32

Giang Minh Xuyên lần này về còn đi tìm lãnh đạo viết thư giới thiệu, định bụng nếu gây chuyện bất hòa với nhà kia, sẽ dẫn Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ ra ngoài ở. Trên đường anh giải thích với Kim Tú Châu, “Căn biệt thự đã rất nhiều năm không có người ở, trong nhà hẳn là bụi lắm.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Có nhà ở chúng ta cũng yên tâm hơn, sau này già rồi hai chúng ta có thể dọn về đây.”

Giang Minh Xuyên nghe Kim Tú Châu nói vậy, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh ấy, trong lòng ấm áp, “Ngày mai dẫn em đi xem, khi còn nhỏ anh có ở một thời gian ngắn, trong nhà anh còn có một căn cứ bí mật, giấu rất nhiều món đồ chơi.”

Những món đồ đó do ông ngoại làm cho anh, ông ngoại lúc nào cũng nói lúc mẹ còn bé rất giống anh.

Kim Tú Châu chờ mong nói: “Hay quá.”

Hạ Nham cũng tham gia náo nhiệt: “Con cũng phải đi.”

Giang Minh Xuyên cười, “Cả nhà cùng đi.”

Sau đó anh dẫn cả nhà tới nhà khách gần đó, khi nhân viên nhà khách hỏi thì bảo là về nhà thăm người thân, trong nhà nhỏ quá không đủ ở.

Chuyện như thế này cũng không hiếm thấy, ở thủ đô không nhiều gia đình có thể sống trong một căn nhà lớn. Đa số đều là một nhà mười mấy người chen chúc trong một căn phòng nhỏ hai ba mươi mét vuông, thậm chí chỉ là một căn hộ tập thể* mười mấy mét vuông, còn không chia phòng, chỉ dùng mành ngăn cách.

*Nguyên văn là Nhà ngang, chỉ những căn hộ có diện tích nhỏ hẹp tầm hơn 10 mét vuông, ở thập niên 70 80 các nhà máy ở Trung Quốc xây dựng và phân cho công nhân viên. Loại nhà này thường có hành lang rộng và nhà vệ sinh dùng chung.

Nhân viên nhà khách đăng ký xong cho bọn họ, Giang Minh Xuyên nộp tiền, sau đó đi nhận phòng.

Cả nhà lên tầng ba, sau đó tìm được phòng số 309, Giang Minh Xuyên trả tiền nhiều hơn một chút, chọn một gian phòng bốn người, không giống dưới tầng hai chỉ có một cái giường lớn chung.

Bật đèn lên, phòng còn lớn hơn phòng ở nhà họ Phan nhiều, hai bên trái phải kê hai cái giường.

Giang Minh Xuyên trải chăn ra, sờ sờ rồi bảo: “Cũng tạm, không ẩm, buổi tối anh ngủ cùng Tiểu Nham, em ngủ cùng con gái.” Chủ yếu là giường và chăn đều hơi nhỏ, bốn người ngủ chung sẽ chật.

Kim Tú Châu lấy những đồ cần dùng ở trong túi ra, đặt lên bàn.

Giang Minh Xuyên trải chăn xong rồi bảo: “Anh xuống lầu chuẩn bị ít nước ấm mang lên, mấy mẹ con nghỉ ngơi trước một lát.”

Nói rồi nhấc phích nước đi ra ngoài, khoảng mười phút sau, anh cầm phích nước về, nói với Kim Tú Châu: “Ở đây có phòng bếp, ngày mai có thể mua ít thức ăn về đây nấu, nhưng phải trả ít tiền gia vị và nhiên liệu, đằng sau còn có phòng tắm, chúng ta có thể đi tắm rửa.”

Kim Tú Châu nhìn trời bên ngoài đã tối đen, “Ngày mai hãy mua đồ ăn nấu đi.”

Giang Minh Xuyên gật đầu, “Chúng ta ăn trước đã, đợi chút nữa tới nhà tắm tắm rửa.”

Mấy ngày rồi chưa tắm rửa, mấy ngày hôm trước ngồi xe lửa họ chỉ dùng khăn bông nhúng nước ấm lau người qua loa, tối hôm qua ở nhà cha mẹ nuôi anh cũng không tắm.

Hạ Nham nghe thế, hớn hở đi lấy đồ ăn hôm nay trưởng bối bên nhà họ Chương tặng cho họ ra, cậu chọn một hộp điểm tâm đẹp nhất, mắt trông mong nói: “Con muốn ăn cái này.”

Kim Tú Châu hào phóng nói: “Vậy con mở ra.”

“Vâng ạ.”

Hạ Nham háo hức mở hộp ra, bên trong có mười mấy chiếc bánh làm thủ công rất đẹp, mỗi cái đều để trong một ngăn vuông, cậu cầm lấy một cái lon ton chạy tới đưa cho Kim Tú Châu, “Mẹ ăn đi.”

Sau đó lại lấy một cái đưa cho em gái, cuối cùng đưa cho ba và mình, xếp hạng địa vị thành viên gia đình trong cảm nhận của cậu vừa nhìn là hiểu ngay.

Bánh này có hơi giống bánh trung thu, nhân vừa mềm vừa nhuyễn, ăn rất ngon, mà Hạ Nham lại nói: “Cái này ăn ngon, nhưng không ngon bằng mẹ làm.” Cái miệng ngọt hết chỗ nói.

Khiến Kim Tú Châu vui vẻ không thôi: “Khi về sẽ làm cho con ăn.”

“Tốt quá ạ.”

Bên cạnh Phó Yến Yến nhìn cậu một cái, ai không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ mới là mẹ con ruột.

Cả nhà ăn no xong thì đi xuống lầu tới nhà tắm đằng sau nhà khách. Kim Tú Châu và hai nhóc lần đầu tiên tới nhà tắm công cộng, cũng không biết làm như thế nào. Nhà tắm có chia nam nữ, ở bên ngoài Giang Minh Xuyên đã giải thích cặn kẽ với hai mẹ con hai lần, chờ hai mẹ con nhớ rồi, mới nhìn theo họ vào cánh cửa bên trái.

Sau khi Kim Tú Châu và con gái vào cửa, đi qua hai lần rẽ thì nhìn thấy trong màn hơi nước nóng mịt mùng có rất nhiều bóng người, Kim Tú Châu giật mình vội vàng nhắm mắt lại.

Phó Yến Yến cũng hơi giật mình, tuy rằng đời trước cô bé từng ở ký túc trường học, trong trường cũng có nhà tắm, nhưng bên trong đều dùng vách ngăn ra, mọi người sẽ mặc quần áo đi vào rồi mặc quần áo đi ra, không giống chỗ này, khi tắm là tắm kỳ, ai cũng ở trần.

Hai mẹ con đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng ngượng ngùng xoắn xuýt tìm một góc vắng nhất tắm, nhưng khi nước ấm dội lên người thì cả hai đều thoải mái thở ra một tiếng.

Kim Tú Châu còn thì thào nói với con gái: “Thứ này thật tiện, nhà chúng ta nếu có thì tốt.”

Phó Yến Yến gật đầu, trong lòng hồi tưởng, nhanh thôi, tương lai ngay cả bệnh viện cũng có thứ này, còn có Tivi, điện thoại, ô tô chạy đầy đường… Thế giới đó, người ở thời đại này không thể nào tưởng tượng ra, nhưng cũng chỉ cách có vài thập niên thôi.

——

Phan Quân được hai vợ chồng Phan Thịnh Lâm đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, trên người nhiều chỗ gãy xương, bác sĩ điều trị xong, bảo anh ta trong khoảng thời gian này nằm trên giường tĩnh dưỡng cẩn thận là được.

Đào Thiến Vân không yên tâm, muốn cho Phan Quân ở bệnh viện thêm hai ngày, nhưng Phan Thịnh Lâm cân nhắc một hồi, lo lắng bị người quen thấy thì mất mặt, nên tìm người lái xe đưa Phan Quân về nhà.

Về đến nhà, Phan Quân nằm trên giường r*n r* kêu đau.

Trong lòng Chung Tuyết không hề dao động, cô chết lặng ngồi trên ghế cách đó không xa, mặt vô cảm nhìn xuống đất.

Phan Quân gọi hai lần bảo khát.

Chung Tuyết không nghe thấy.

Phan Quân hung tợn nhìn về phía cô, “Sao nào, còn nhớ mãi không quên người ta à? Cho rằng có thằng đó chống lưng cho cô là có thể trèo đầu tôi đúng không? Thằng đó có thể ở đây bao lâu? Cô là vợ tôi, tôi muốn đối xử với cô ra sao thì làm vậy, ba mẹ cô còn không can thiệp được, thằng Giang Minh Xuyên đó là cái thá gì!”

Trong miệng thiếu mất hai cái răng, đầu lưỡi cũng đau, khi nói còn không rõ tiếng.

Chung Tuyết đột nhiên sững người, nghĩ đến cha mẹ mình không biết lưu lạc nơi nào, lại nghĩ Giang Minh Xuyên vạch trần mặt nạ dối trá của cha mẹ chồng, lúc trước cô còn giữ một tia hy vọng, rằng lúc nào đó cha chồng thấy cô làm trâu làm ngựa vì cái nhà này sẽ giúp đỡ cha mẹ cô, nhưng hiện giờ, cô không còn chắc chắn nữa, họ có thể đối đãi với con nuôi dưỡng dục hai mươi năm như vậy, huống chi là cô?

Thật ra nếu không có chuyện của anh Minh Xuyên hai ngày này, Chung Tuyết cũng biết ba người nhà họ Phan này không phải hạng người tốt lành gì.

Khi cha mẹ cô chưa xảy ra chuyện, cô vẫn luôn cảm thấy cha mẹ chồng còn thương mình hơn cha mẹ ruột. Cô thật sự cho rằng cha mẹ chồng thương cô như con gái, cô cũng tin lời Phan Quân nói, cho rằng cha mẹ chồng không bất công với anh Minh Xuyên, có đôi khi đối với anh ấy không tốt là bởi vì kỳ vọng cao vào anh ấy. Khi đó cô còn ngu ngốc đau lòng thay Phan Quân.

Mãi đến cha mẹ xảy ra chuyện, cô mới phát hiện mọi thứ hoàn toàn thay đổi, người ngoài nhìn vào thấy nhà họ Phan gia không vứt bỏ cô đã là tận nghĩa, nhưng chỉ có cô tự biết, mình đã sống những ngày tháng này ra sao.

Cô rất hối hận, mấy năm nay mỗi khi cô nhớ tới trước kia đều hận bản thân năm đó ngây thơ và ngu xuẩn.

Phan Quân ác độc nói, “Cô xem cái bộ dáng xấu xí này của cô, ông đây không hứng lên nổi, vợ người ta còn đẹp hơn cô một trăm lần, cô cũng xứng nhớ thương?”

Đôi mắt Chung Tuyết đỏ lên, đôi tay nắm chặt thành quyền. Anh ta rõ ràng biết lúc trước một lòng cô chỉ hướng tới anh ta, giờ lại dùng những lời hạ lưu này sỉ nhục cô.

Buổi sáng hôm sau, Giang Minh Xuyên dẫn Kim Tú Châu và hai đứa đi một chuyến tới biệt thự.

Có giấy tờ nhà và thân phận chứng minh, ra vào không gặp trở ngại gì. Khu này trước khi kiến quốc là nơi ở của những người nổi tiếng giàu có, tổ tiên của bà ngoại Giang Minh Xuyên cũng rất huy hoàng, có điều tới thời kỳ dân quốc thì trở nên nghèo túng, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, vẫn gả vào nhà giàu số một tỉnh X lúc bấy giờ.

Khi vào bên trong, bọn họ phát hiện khu này vẫn còn rất nhiều người ở. Giang Minh Xuyên nói một nửa chủ nhà ở đây đã di dân rồi, nhà trống được chính phủ sắp xếp cho người cần, vài hộ ở chung một căn. Ngoài ra vẫn còn những căn biệt thự chính chủ ở.

Kim Tú Châu nhìn thấy biệt thự chung quanh bị cải tạo lung tung cả, còn có chút lo lắng Đào Thiến Vân cũng sẽ đưa nhà cho người khác ở, nhưng quả thật cô lo lắng nhiều rồi, Đào Thiến Vân từ trước đến nay rất trân trọng đồ của mình, trước giờ bà ta đã sớm coi nơi này là của mình.

Thậm chí, trong khoảng sân nhỏ trước nhà hoa cỏ còn được chăm sóc, khi đẩy cửa vào, trong phòng cũng không quá bẩn, có thể thấy có người thường xuyên tới quét tước.

Sàn cẩm thạch màu trắng có hoa văn, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn thủy tinh, tuy rằng sơn trên tay vịn cầu thang có hơi bong tróc, có cảm giác cũ kỹ, nhưng vẫn nhìn ra được hoa văn cầu kỳ trên đó. Trên tầng hai có bốn phòng, hai căn phòng hướng Nam là phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, đều rất rộng, đối diện hướng Bắc là thư phòng, một phòng là phòng cho khách, tầng ba trước kia dành cho người hầu ở và nhà kho.

Giang Minh Xuyên trước kia đã ở trong phòng ngủ phụ một thời gian. Anh dẫn Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ vào xem, Kim Tú Châu đẩy cánh cửa sổ thủy tinh có hoa văn ra, nhìn phong cảnh phương Bắc bên ngoài, cảm khái một câu, “Cuối cùng đã có nhà ở, mấy ngày nay đều không yên lòng, nghĩ đến việc căn nhà này thuộc về chúng ta thì cảm thấy an tâm hơn hẳn.”

Nói xong quay đầu bảo Giang Minh Xuyên: “Chúng ta tiết kiệm tiền, sau này cũng mua một căn nhà ở thành phố bên kia đi.”

Giang Minh Xuyên nghe xong cũng không hứng thú nhiều lắm, “Anh ở bên đó cũng không bao lâu, mấy năm nữa có thể sẽ bị điều đi.”

Kim Tú Châu không hiểu chế độ tòng quân ở đây, đành phải gật đầu, “Vậy hy vọng có thể tới thành phố lớn, đến lúc đó chúng ta sẽ mua nhà ở thành phố lớn.”

Giang Minh Xuyên cười, “Mua nhiều nhà như vậy làm gì? Chúng ta không ở hết.”

Kim Tú Châu dùng vẻ mặt anh khó hiểu nhìn anh, “Nhà còn ngại nhiều? Anh nhìn nhà của chúng ta đi, vừa nhỏ lại vừa ồn ào, trên tầng người ta mới chớm ầm ĩ chúng ta đã nghe được, ở nhà thế này thoải mái chỗ nào? Còn nữa, nhiều ở đâu, anh một căn, em một căn, hai con mỗi đứa một căn, thích nhà nào thì ở nhà đó.”

Giang Minh Xuyên cảm thấy cô nghĩ quá đơn giản, cứ tính em một căn anh một căn, nào có nhiều tiền như vậy mà mua? Hơn nữa mua nhà cũng không đơn giản chỉ cần có tiền là được.

Chỉ có Phó Yến Yến bên cạnh nghe được thì nhiệt huyết sôi trào, cô bé biết, trong tương lai nhà ở có giá trên trời.

Dạo một lượt hết căn nhà, một nhà bốn người ngồi lên xe bus tới Thiên An Môn. Giang Minh Xuyên nhìn thấy xung quanh có người chụp ảnh bèn đi qua hỏi một chút, sau đó thanh toán tiền, chụp bốn bức ảnh gia đình, hẹn ngày mai tới lấy.

Trên đường trở về còn mua vịt quay và kẹo hồ lô. Kim Tú Châu và hai nhóc tay cầm kẹo hồ lô ăn, Kim Tú Châu đút cho Giang Minh Xuyên, lúc đầu anh còn không muốn ăn, sau lại bị cô dụ dỗ ăn một viên, rất ngọt, quả thực ngon.

Trở lại nhà khách đã là mười một giờ, Giang Minh Xuyên lại tới cửa hàng thực phẩm bên cạnh mua đồ ăn, sau đó dùng nhà bếp nhà khách nấu một bữa cơm nóng hổi.

Khi ăn cơm, Giang Minh Xuyên nói với Kim Tú Châu: “Buổi chiều anh đi gặp Chung Tuyết, sáng ngày mai anh dẫn mấy mẹ con đi gặp mấy trưởng bối, chiều mai chúng ta sẽ đi.”

Anh không lo lắng về Phan Quân, trận đòn đó không nặng. Anh biết nặng nhẹ, anh lo là sau khi đi rồi Chung Tuyết lại bị ức h**p, cho nên có mấy lời muốn nói rõ ràng với Phan Thịnh Lâm.

Kim Tú Châu nói: “Em đi cùng anh sang đó.”

Cô cũng có mấy lời muốn nói với Chung Tuyết. Giang Minh Xuyên gật đầu.

Cơm nước xong, cũng không ngủ trưa, cả nhà họ đi thẳng tới nhà họ Phan.

Lần này vào cửa không cần thông báo, cảnh vệ đã nhận ra Giang Minh Xuyên, biết anh là con trai của Chủ nhiệm Hậu cần.

Khi gõ cửa nhà họ Phan, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ bị sập cửa vào mặt, không ngờ khi Đào Thiến Vân mở cửa nhìn thấy bọn họ thì mặt biến sắc, ngoài cứng đờ còn có phần sợ hãi hỏi: “Mấy người tới làm gì?”

Giang Minh Xuyên đứng đằng trước, thái độ cứng rắn nói: “Tôi tới gặp Chung Tuyết.”

Đào Thiến Vân dường như nhẹ nhàng thở phào, mím môi, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, sau đó nghiêng người để bọn họ đi vào.

Trong phòng khách, Phan Thịnh Lâm cau mặt ngồi trên sô pha.

Đào Thiến Vân vốn dĩ muốn gọi Chung Tuyết từ phòng bếp ra, nhưng nghĩ một hồi, lại xoay người đi vào trong bếp.

Kim Tú Châu thấy bà ta đi theo hướng nhà bếp mới bước lên ngăn cản nói: “Không cần đâu, Giang Minh Xuyên cũng có chuyện muốn nói với bà, tôi đi tìm cô ấy.”

Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu, nghĩ đến việc trước khi ra cửa Kim Tú Châu nhét một bao lì xì dày vào trong túi, đoán được hẳn là cô muốn lén đưa cho Chung Tuyết bèn nói theo cô: “Tôi có lời muốn nói với hai người.”

Giờ Đào Thiến Vân vừa nhìn thấy vẻ lạnh lùng lãnh đạm này của Giang Minh Xuyên là trong lòng lại thấy hơi sợ hãi, bước chân khựng lại, rồi đi đến chỗ sô pha ngồi xuống, cũng không dám ngồi gần Phan Thịnh Lâm.

Tối hôm qua Phan Thịnh Lâm không tiếc lời mắng bà ta ngu xuẩn, hỏi bà ta sao không biết đường xé giấy tờ nhà đó đi? Bà ta mang ra như vậy chẳng phải thừa nhận mình lấy hay sao? Lại mắng bà ta nếu lúc trước đối tốt với Giang Minh Xuyên một chút, cũng không đến mức rơi xuống kết cục ngày hôm nay.

Đào Thiến Vân trong lòng cũng thấy ấm ức, ông ta có hé răng gì đâu, làm sao bà ta biết ông ta muốn gì?

Tất cả đều là lỗi của bà ta, còn ông ta thì vô tội lắm ấy? Nếu ông ta thật lòng muốn che chở Giang Minh Xuyên, bà ta cũng nào dám ức h**p thằng bé, hơn nữa người hành hạ thằng bé tàn nhẫn nhất là mẹ ông ta mới đúng.

Giang Minh Xuyên mở miệng nói: “Ngày hôm qua tôi nói rất nghiêm túc, sau này nếu Chung Tuyết có chịu ức h**p gì…”

Tiếng nói chuyện đứt quãng trong phòng khách truyền đến, trong phòng bếp, Kim Tú Châu cũng lấy ra một bao lì xì thật dày trong túi nhanh chóng nhét vào túi Chung Tuyết.

Chung Tuyết chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, vội vàng duỗi tay muốn móc ra trả lại cho cô. Khi còn nhỏ quả thật cô ấy không thân với anh Minh Xuyên, với người chị dâu mới này cũng chưa nói một câu, sao có thể nhận bao lì xì dày như vậy? Đêm qua anh Minh Xuyên ra mặt vì cô ấy, cô ấy đã ghi tạc trong lòng, giờ lại còn cố ý tới một chuyến.

Kim Tú Châu cản tay cô ấy lại, nói: “Đây là tấm lòng của anh cô, cũng là ý chị, đừng từ chối.”

Chung Tuyết có chút do dự nhìn Kim Tú Châu, nhiều tiền như vậy, bọn họ nói cho là cho sao.

Kim Tú Châu nhìn cô ấy thở dài, đau lòng nói: “Tối hôm qua anh cô còn kể với chị, rẳng trước kia cô xinh đẹp thông minh hồn nhiên, là cô em gái vô cùng đáng yêu, nhưng bây giờ bị dày vò tới mức không còn nhìn ra điểm nào, anh ấy nhìn mà đau lòng, chị nghe cũng thấy đau lòng, bởi vì chị nhìn cô, lại thấy được bóng dáng của mình trước kia.”

“Không sợ cô chê cười, trước đây cuộc sống của chị còn thảm hơn cô, cha mẹ chị trọng nam khinh nữ, từ nhỏ chị đã làm việc không ngơi tay, sau lại gả chồng. Chồng trước của chị tham gia quân ngũ luôn ở ngoài, mẹ chồng chị em chồng đều xúm vào bắt nạt chị, mọi việc trong nhà đều do chị làm, còn không cho chị ngồi cùng bàn ăn cơm, muốn đánh thì đánh, muốn mắng là mắng. Chồng chị không may hy sinh, Tết năm ngoái anh cô đến thăm cha mẹ chồng chị, nhìn thấy mẹ con chị sống khổ quá nên mới dẫn mẹ con chị đi. Cũng do cô không nhìn thấy thôi, giờ này năm trước chị và con gái cũng gầy da bọc xương, anh cô là người tốt, đối với chị đã như vậy, huống chi là đối với cô, nhận đi.”

Chung Tuyết ngơ ngác nghe, cô ấy nhìn khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của Kim Tú Châu, không sao hình dung được dáng vẻ cô gầy da bọc xương.

Ánh mắt Kim Tú Châu chất chứa đau lòng nhìn cô ấy, “Ngày mai anh chị phải đi rồi, trước khi đi, có mấy lời chị muốn nói với cô, chúng ta là phụ nữ, có nhiều khi rất nhiều tai vạ đều do đàn ông mang tới, gả cho người tốt là may mắn, gả cho người không tốt là xui xẻo cả đời.”

“Chị đã từng như vậy, hiện giờ cô cũng như thế. Nhưng không được từ bỏ chính mình. Khi chị vừa mới tới doanh trại cũng bị người ta cười nhạo, nhưng chị không nản lòng, tìm được công việc tại nhà ăn, rồi sau đó lại bị người ta báo cáo, công việc cũng mất. Chị lại tới lớp học xoá nạn mù chữ, biết chữ rồi đọc sách, sau đó chị viết bài gửi tới các tòa soạn, hiện giờ cũng tìm được việc ở tòa soạn báo, cô đừng thấy chị nói nhẹ nhàng, nỗ lực gian khổ trong đó chỉ có mình chị biết.”

“Chị nói những lời này không phải là muốn khoe khoang, mà là muốn nói với cô rằng, đừng từ bỏ chính mình. Cuộc đời cô còn rất dài, cô còn nhiều ưu thế hơn chị, cô đã đọc nhiều sách, có kiến thức, cũng ưu tú hơn rất nhiều người, tầm nhìn còn rộng hơn chị, càng dễ dàng dựa vào bản thân mình. Chúng ta là phụ nữ, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Đối với bản thân tàn nhẫn một chút, đối với người khác tàn nhẫn chút nữa, mới có thể tìm được con đường riêng cho mình.

Chung Tuyết lặng lẽ mê man nghe. Nếu trước đây cô ấy nghe thấy mấy lời này có lẽ sẽ không hiểu được. Nhưng hiện tại trải qua quá nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện ngày hôm qua k*ch th*ch, những lời này giống như lời cảnh tỉnh, khiến cô ấy từ hỗn độn u mê tỉnh táo lại.

Ở nhà họ Phan, cô ấy không dựa vào ai được, có lẽ trước kia cô ấy cũng biết điều này, chỉ là cô không biết ngoại trừ nhà họ Phan cô còn có thể dựa vào ai. Hiện giờ, chị dâu mới nói với cô ấy, kỳ thật có thể dựa vào chính mình.

Chị ấy đã làm được.

Trong lòng Chung Tuyết mơ hồ bùng lên một ngọn lửa.

Kim Tú Châu đột nhiên hạ giọng nói: “Cuối cùng, còn mấy câu này của chị có khả năng vượt qua khuôn phép.”

Chung Tuyết nhìn về phía Kim Tú Châu, nghiêm túc nói: “Chị cứ nói.”

Chị dâu vừa vào đã đưa cho cô ấy một bao lì xì thật dày, cô ấy đã biết chị dâu là người tốt, đặc biệt là sau những lời này, từ khi cha mẹ gặp nạn, không ai nói với cô ấy những lời tri kỷ như vậy.

Kim Tú Châu thở dài, “Lời này chị không dám nói với anh cô, tính tình anh cô thuần lương, không thích nghĩ xấu về người khác, nhưng chị đã từng chịu khổ, đã gặp rất nhiều người xấu, gặp chuyện gì cũng nghĩ xa hơn một chút. Ngày hôm qua anh cô tới nhà ông cụ Chương hỏi chuyện của cô, chị ở bên cạnh cũng nghe được, cha mẹ cô đều là người rất tốt, tuyệt đối sẽ không phải người tham ô nhận hối lộ, cô nghĩ mà xem, bọn họ chỉ có một người con gái là cô, bọn họ tham ô mấy đồng tiền đó làm gì? Nhà cô cái gì cũng không thiếu, cho nên, những chứng cứ đó có phải là…”

Mấy từ cuối, Kim Tú Châu ghé sát bên tai cô ấy thì thầm.

Chung Tuyết nghe thấy, đột nhiên trợn tròn mắt nhìn về phía Kim Tú Châu, lẩm bẩm hỏi một câu, “Vì sao…”

Kim Tú Châu nhíu mày nhìn cô ấy, vội vàng nói: “Cái này cũng chỉ là suy đoán của chị, chỉ muốn nhắc nhở cô thôi.”

“Anh chị phải đi rồi, cách cô quá xa, anh cô có lẽ chỉ có thể bảo vệ cô nhất thời, không thể lúc nào cũng che chở cô được, nói những lời này chỉ muốn cô cẩn thận đề phòng. Giống như trước kia trong đội sản xuất ở quê chị có một người đàn ông ngoại tình với nữ cán bộ trong đội, vì không muốn bị dèm pha, mới đẩy chính vợ mình ra đường, ai ngờ vợ anh ta mạng lớn, được người ta cứu, sau đó mới báo cáo đôi cẩu nam nữ đó.”

“Phàm người biết đề phòng luôn luôn không thừa, tiền này cô hãy lén giấu đi, không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ tới hai đứa con nữa.”

Trái tim Chung Tuyết đập thình thịch trong ngực, những lời này của Kim Tú Châu khiến da đầu cô ấy tê dại, trước đó cô ấy luôn không nghĩ ra nguyên nhân, giờ khắc này giống như được đẩy khỏi tầng sương mù.

Đúng vậy, cha mẹ cô ấy đều là người đạo đức tốt, sao có thể làm ra những chuyện đó? Chỉ có người khác hãm hại bọn họ.

Người kia là ai? Cô ấy vẫn luôn không nghĩ ra, vốn tưởng rằng đồng nghiệp của cha mẹ hoặc do họ đắc tội với ai. Hiện giờ người nhà họ Phan đã lộ ra bộ mặt thật, cô ấy cảm thấy Kim Tú Châu không đoán sai.

Cánh môi cô ấy vô thức run rẩy, không biết là do bị dọa sợ, hay là kích động, cô ấy thở dồn dập, hốc mắt ầng ậcnước mắt, “Chị dâu, chị nói xem là vì sao? Là vì ba mẹ em không móc nối quan hệ cho anh ta sao? Nhưng ba mẹ em đối xử tốt với anhta mà…”

Kim Tú Châu không trả lời, chỉ xoa xoa đầu cô ấy, “Gắng sống tốt, một ngày nào đó có thể gặp lại ba mẹ em.”

Chung Tuyết cắn chặt môi, nghe được lời này, kìm giọng nói: “Em biết rồi, em biết rồi, em phải sống thật tốt…” Ngày nào cô cũng tự an ủi bản thân như vậy.

Kim Tú Châu thở dài, thấy phòng khách đã yên tĩnh lại bèn nói: “Anh chị phải về rồi, cô hãy chăm sóc bản thân cho tốt.”

Chung Tuyết đột nhiên giơ tay giữ lấy Kim Tú Châu, giống như là muốn được tiếp thêm sức mạnh từ cô, một hồi lâu mới thốt lên được một câu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Kim Tú Châu nhìn cô ấy, “Hy vọng cô có thể giống chị thoát khỏi cái nhà giam này.”

Chờ người đi khuất, Chung Tuyết mới nhỏ giọng thì thầm, “Được, em sẽ làm được.”

Trong phòng khách, cũng không biết Giang Minh Xuyên đã nói gì, sắc mặt Phan Thịnh Lâm và Đào Thiến Vân đều khó coi, nhìn thấy Kim Tú Châu ra, Giang Minh Xuyên đứng lên.

Đào Thiến Vân cũng lập tức đứng dậy muốn tiễn họ, dường như hận không thể khiến bọn họ lập tức đi khỏi.

Cả nhà họ mới ra khỏi cửa, Đào Thiến Vân đã vội vàng đóng cửa lớn lại. Buổi sáng ông cụ Chương dẫm theo một đám người sang đây làm chỗ dựa cho Giang Minh Xuyên, mắng chồng với bà ta tối tăm mặt mũi, giờ Giang Minh Xuyên lại tới cảnh cáo bọn họ, sau này nếu không đối tốt với Chung Tuyết, anh sẽ nói hết mọi chuyện năm đó bọn họ làm với anh.

Không cần biết người khác có tin hay không, nhưng nói nhiều, nhât định là có người tin, khi đó hai vợ chồng họ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Cũng may là Giang Minh Xuyên vẫn có chút mềm lòng, không truy cứu mọi chuyện đến cùng.

Đào Thiến Vân nhìn hướng phòng bếp, cũng không biết con ranh đó vào bếp nói gì, vốn dĩ muốn đi hỏi, nhưng nghĩ đến Giang Minh Xuyên, lại thấy chột dạ, nghĩ một hồi, quyết định tạm thời buông tha cho con dâu.

Trong bếp, con trai nói với Chung Tuyết: “Ba của anh chị ấy thật tốt, còn dẫn anh chị ấy đi chơi.”

Trong lòng Chung Tuyết thấy đau xót.

Con gái thấy mẹ có vẻ rất đau buồn, vội nói: “Đừng nhắc đến ba.”

Cậu nhóc bĩu môi, không nhịn được nói: “Mẹ ơi, mẹ có thể đổi ba khác cho con không, con không thích ba này.” Ba này luôn mắng hai chị em cậu, rất hung dữ.

Chung Tuyết cúi đầu, hốc mắt lại ươn ướt.

Hết chương 31

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Mệt quá, đã lâu chưa nói nhiều như vậy, hy vọng cô ấy xuống tay tàn nhẫn một chút.

Giang Minh Xuyên: Vợ tôi thật là hào phóng, với ai cũng tốt.

Hạ Nham: Ba mẹ tôi tốt nhất thế giới.

Phó Yến Yến: Biết ngay là mẹ không tốt bụng như vậy mà.

Bình Luận (0)
Comment