Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 113

Sau khi dỗ bọn nhỏ ngủ xong, Lý Thanh Vận đốt nến lên (lúc không ai nhìn thấy, cô đều sẽ dùng nến, nó sáng hơn đèn dầu và còn không có mùi nữa), cô vừa đan áo len vừa nói câu được câu không với Cố Đình Chu.

"Vợ ơi, kỳ nghỉ của anh chỉ còn hơn nửa tháng nữa là kết thúc, anh không nỡ rời xa em và bọn nhỏ, phải làm sao bây giờ?" Giọng điệu của Cố Đình Chu giống như một đứa trẻ không được cho kẹo vậy, trông đáng thương vô cùng, anh còn vừa nói vừa nhẹ nhàng bóp vai đấm lưng cho vợ của mình nữa.

Lý Thanh Vận cũng có chút không nỡ. Gần đây, tình cảm giữa hai người bọn họ càng ngày càng tốt, rơi đúng vào thời điểm ngọt ngào như đường mật. Có đôi khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều cảm thấy ngọt ngào.

Lúc này mà tách nhau ra chắc chắn sẽ thấy khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cả nhà bọn họ hoàn toàn không thể sống bằng cách làm việc ở ngoài đồng được, không thể nào dễ dàng từ bỏ một cái chén cơm sắt có phúc lợi tốt đến thế.

Tuy rằng còn có thể tiết kiệm và cũng có thể sống được nhưng mỗi ngày hai vợ chồng nhà ai cái gì cũng không làm mà suốt ngày ở bên nhau nói chuyện yêu đương, ngẫm lại mà thấy đáng sợ.

"Vậy cũng không còn cách nào khác nữa. Chúng ta có thể viết thư nhiều hơn và anh cố gắng tranh thủ có thêm cơ hội về nhà thăm tụi em. Nếu có cơ hội, em cũng có thể dẫn theo hai đứa nhỏ tới quân đội thăm anh." Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

"Vậy thì cũng quá ít rôi. Nghỉ phép thăm người thân tổng cộng chỉ có mấy ngày thôi. Anh về chưa được hai ngày lại phải đi rồi."

"Được rồi, sau này, em viết thư cho anh nhiêu hơn, còn không được sao?" Lý Thanh Vận dỗ dành nói.

"Nếu không thì em dẫn theo bọn nhỏ đi theo quân đội thì sao? Anh quay về sẽ báo cáo. Anh vừa mới thăng chức nên có thể xin được dẫn gia đình theo quân đội. Hiện tại anh mà đi xin chắc là cuối năm đã có thể phê duyệt xong rồi. Đến lúc đó, năm sau anh có thể về nhà đón ba mẹ con tới đó. Cả nhà bốn người chúng ta sẽ được ở bên nhau."

Thời gian càng trôi qua, thời điểm quay về đơn vị càng ngày càng gân Cố Đình Chu trong lòng hốt hoảng, rốt cuộc đã hiểu trong sách nói một ngày không thấy, như cách tam thu.

Mỗi ngày đi làm, một ngày không được nhìn thấy vợ của mình anh sẽ hoảng hốt. Buổi tối, anh cũng quen ôm ấp, hôn hít và ôm cô đi ngủ rồi. Sau khi quay về đơn vị, những phúc lợi này đều không còn. Hơn nữa, ngay cả chuyện gặp mặt cũng trở nên xa xỉ, anh trái lo phải nghĩ mới nghĩ ra cách này.

"Đi theo quân đội sao?” Lý Thanh Vận chần chờ, cô cảm thấy toàn bộ mọi thứ ở hiện tại cũng khá tốt, nhưng đột nhiên lại thay đổi thành một hoàn cảnh khác, cô không xác định được liệu bản thân có thể tiếp nhận được hay không nữa.

"Mấy miệng ăn nhà chúng ta đều đi theo quân đội thì em và các con sẽ không có lương thực và toàn bộ mọi thứ đều phải dựa vào một mình anh nuôi sống cả nhà, rất vất vả. Hiện tại, ít nhất là ở nông thôn chúng ta còn có đất tự giữ và còn có thể kiếm được công điểm. Hơn nữa, em có không gian, trên cơ bản là chúng em không cần phải lo lắng tới chuyện ăn uống." Lý Thanh Vận châm chước khuyên nhủ.

"Người nhà đi theo quân đội cũng có thể có đất tự giữ của riêng mình. Em yên tâm, đến lúc đó anh nhất định sẽ xử lý xong mọi thứ mới tới đón mọi người. Anh sẽ chiếm giữ lấy phúc lợi, anh chắc chắn sẽ không để cho mọi người sống vất vả đâu. Hơn nữa, quân đội còn có thể giúp giải quyết một số công việc cho những người thân quân nhân giống như giáo viên giữ trẻ và cả giáo viên ở trường học quân đội nữa. Vợ của anh ta là học sinh giỏi nên chắc chắn là em có thể đảm nhiệm được. Trong thập kỷ đen tối tiếp theo, mọi người ở bên cạnh anh, anh mới có thể yên tâm được. Hơn nữa, trong quân đội không có ai biết tới quá khứ của em, em có thể làm chính mình nếu muốn. Như vậy không phải càng tốt hơn sao?" Cố Đình Chu yên lặng ném ra một lời khen hoa mỹ cho cô, lại đưa ra một lời cám dỗ tột độ khác.

Không thể không nói, điều cuối cùng đã làm cho Lý Thanh Vận rung động. Hiện tại, có đôi khi cô cảm thấy bản thân có chút vặn vẹo, một nửa giống chính mình, một nửa lại giống người khác. Trước khi làm bất cứ chuyện gì, cô đều phải suy xét xem liệu bản thân có thể bị người khác nhìn thấu mình không phải là nguyên thân hay không.

"Vậy em có thể suy nghĩ thêm hay không? Dù sao việc này cũng phải sang năm sau mới được giải quyết mà. Chuyện ở trong nhà không phải là một ngày hay hai ngày là có thể giải quyết xong. Hơn nữa, chuyện của Thanh Hoan cũng còn chưa được giải quyết. Dù sao thì em cũng phải tìm được một người xứng đáng cho con bé phó thác cả đời mới có thể buông tay mặc kệ." Lý Thanh Vận chần chờ nói.

Cố Đình Chu biết cô cần thời gian để suy nghĩ kỹ, anh cũng không muốn ép buộc cô quá nhiều.

"Được, vậy em suy nghĩ đi. Vợ của anh người vừa đẹp mà còn tốt bụng nữa, một người tốt như thế" Cố Đình Chu lại ném một lời khen hoa mỹ cho cô, anh ngốc nghếch khen cô.

"Còn không phải sao." Lý Thanh Vận thản nhiên đón nhận câu khen ngợi hoa mỹ của anh.

"Hôm nay cái túi kia là do Giang Phàm gửi tới sao? Cậu ấy nói cái gì vậy?

Hôm nay, Lý Thanh Vận ở nhà nhận được một cái túi lớn do người phát thư đưa tới, cô nhìn thấy bên trên ghi tên của Cố Đình Chu. Xuất phát từ lòng tôn trọng, cô giữ lại mà không tùy tiện mở ra. Chờ buổi tối Cố Đình Chu tan làm về nhà, cô mới tự mình mở ra nhìn.

"Cậu ấy hỏi thăm vết thương của anh. Sau đó, trong thư ám chỉ rằng lần này anh mà có về, vị trí của anh có thể sẽ chuyển đi. Tóm lại là chuyện tốt. Cậu ấy còn gửi một túi lớn thức ăn, quần áo và đồ chơi cho Đại Bảo và Nhị Bảo nữa." Cố Đình Chu lấy thư ra đọc cho Lý Thanh Vận nghe.

"Giang Phàm thật sự là một người bạn tốt. Kiếp trước, kết cục của cậu ấy như thế nào? Hình như em không có nhìn thấy tên của cậu ấy ở trong sách thì phải?" Lý Thanh Vận tò mò hỏi.

"Nhà của Giang Phàm là đời thứ hai của thế hệ đỏ, cha của cậu ấy cũng được xem như là người đã sáng lập. Sắp tới, cha của cậu ấy sẽ bị bạn tốt hãm hại, bị bắt vào tù, ông ấy và vợ của mình bị sung quân tới nông trường ở Tây Bắc. Cuối cùng, ông ấy bởi vì bệnh cũ, không chịu đựng qua khỏi giai đoạn đen tối này mà chết ở Tây Bắc.

Mẹ của Giang Phàm thật sự đã chờ được ánh rạng đông của thắng lợi, nhưng sau khi từ Tây Bắc trở về, bà ấy không còn dũng khí để sống tiếp nữa. Trong vòng mười năm gian, bà ấy lần lượt mất đi chồng, con gái và cháu ngoại. Đây là điều mà người bình thường khó có thể thừa nhận. Cuối cùng, chưa được mấy năm, bà ấy cũng rời đi.

Lúc ấy, vốn dĩ cha của Giang Phàm muốn thông qua việc cắt đứt quan hệ để cứu sống con trai và con gái của mình. Đáng tiếc là hai chị em bọn họ đều là người cương trực, bọn họ không muốn nhìn cha và mẹ mình chịu oan ức nên đã kiện lên bên trên vài lần nhưng lại không có kết quả. Cuối cùng, cả hai bị sung quân, chị của cậu ấy và cháu ngoại bởi vì bị phong hàn mà bất hạnh qua đời.

Hai vợ chồng Giang Phàm và hai đứa nhỏ bị sung quân đến một vùng nông thôn ở phía bắc. Anh đã dựa vào mối quan hệ để giúp đỡ cậu ấy một phen. Một nhà bốn người tốt xấu gì cũng chịu đựng vượt qua được giai đoạn khó khăn. Sau đó, công việc và danh dự được khôi phục lại. Cậu ấy là một người biết báo đáp ân tình.

Kiếp trước, anh có thể đạt được địa vị cao không thể thiếu được sự hỗ trợ của Giang Phàm. Kiếp này, anh muốn giúp đỡ bọn họ trước, chắc hẳn là bi kịch cả nhà bọn họ vẫn còn kịp thời cứu vẫn được.

Cố Đình Chu nhắc tới người bạn tốt này. Anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Bọn họ đã quen biết nhau hơn ba mươi năm, kể từ năm mười tám tuổi ngập tràn thanh xuân nhất, lúc vừa mới nhập ngũ quen biết nhau, cho đến lúc hơn năm mươi tuổi, cả hai từ từ già đi.

Cả đời Giang Phàm thật sự là lên xuống phập phồng. Lúc còn trẻ, dưới sự bảo vệ của cha mình, anh ấy sống phóng túng, tiêu sái và không sợ hãi điều gì cả.

Ở tuổi trung niên, khi gia cảnh đột ngột thay đổi, anh ấy bắt đầu trở nên trâm ổn, nghiêm túc và ít khi nói cười.

Về già, anh ấy có địa vị cao lại chậm rãi bắt đầu trở nên mất kiềm chế, tiêu sái và công bằng.

"Vậy thật là quá đáng tiếc. Vốn dĩ bọn họ là người đáng tôn kính nhất nhưng lại rơi vào kết cục như vậy." Lý Thanh Vận bày ra vẻ mặt tiếc hận.

"Hiện tại, anh có được ký ức kiếp trước nên anh nhất định phải giúp đỡ bọn họ, làm cho cả nhà bọn họ không bị hãm hại. Em tin tưởng rằng đối với anh, chuyện này cũng là trăm lợi mà không hề gây hại gì đâu. Sau này, khi nhìn thấy loại tình huống này, dưới tình huống có thể bảo toàn được bản thân, chúng ta có thể giúp đỡ một phen. Với lương tâm không hổ thẹn, cũng xem như có thêm một mối quan hệ tốt đẹp."

"Nghe theo vợ của anh."

"Kiếp này, anh có cảm giác có rất nhiều chuyện đã thay đổi, có thể là có liên quan tới tâm trạng và thái độ của bản thân. Kiếp trước sau khi cứu Giang Phàm, anh ở bệnh viện dưỡng thương hơn một tháng. Cậu ấy tự mình chăm sóc cho anh hơn một tháng, không hề có chuyện đưa tiền. Hơn nữa, cậu ấy còn âm thầm giúp anh vài lần, cho nên phần ân tình này xem như đã kết thúc.

Kiếp này, cha của cậu ấy đích thân tới bệnh viện thăm hỏi anh, ông lại đưa anh vê quê và còn đưa tiên cho anh nữa. Hiện tại, lại còn ám chỉ sẽ giúp anh thuyên chuyển chức vị nữa. Bây giờ, anh cũng có chút xem không hiểu.

Tuy nhiên, lần này anh quay về, chắc là anh sẽ đi gặp cha của cậu ấy để kể lại ít chuyện năm đó cho ông ấy nghe và cảnh báo cho bọn họ một chút. Anh tin tưởng rằng với mức độ nhạy cảm của cha cậu ấy, không khó khăn gì để phát hiện ra sơ hở."

"Mọi chuyện đều phải cẩn thận." Lý Thanh Vận lo lắng sốt ruột. Thời đại này có quá nhiều thứ không thể xác định được, như đang ở trong lốc xoáy vậy. Một quyết định sai lầm sẽ dẫn tới chẳng thể cứu vãn được nữa.

Đặc biệt là hiện tại Cố Đình Chu chỉ cần chấp nhận lời đề nghị của nhà họ Giang tương đương với việc đứng cùng phe với nhau. Sau này, nếu nhà họ Giang xảy ra vấn đề thì anh phải chịu liên đới, đồng nghĩa với việc không có quả ngon để ăn.

"Yên tâm đi, người đàn ông của em thông minh. Kiếp trước của anh không phải là sống uổng phí đâu." Cố Đình Chu biết cô lo lắng nên an ủi nói.

Hai người từng người đi ngủ và một đêm không nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment