Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 126

Cố Đình Chu chặn Lý Thanh Vận và các con ở phía sau, gương mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta không quen biết, đồng chí này gọi tên tôi là được rồi."

Điên Mỹ Tuyết ngượng ngùng nói: "Đồng chí Cố, thật trùng hợp khi gặp được mọi người, mọi người đang muốn đi ăn cơm sao? Tôi có thể đổi một vài phiếu lương thực với mọi người không? Tôi ra ngoài gấp, quên mang theo."

Cố Đình Chu không hề quan tâm: "Chúng tôi không có thừa, cô tìm người khác đi.

Đời này, anh không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với người phụ nữ này, nghĩ đến đời trước bị cô ta và con trai của cô ta coi mình như đá lót đường mà giẫm đạp để leo lên, anh bèn hận đến nghiến răng, đành chịu thôi, trách mắt mình mù, không nhìn rõ người. Nói xong, Cố Đình Chu bèn đẩy xe đạp và dẫn vợ con rời đi, hôm nay trường học nghỉ nên bọn họ đã cố tình tìm Trình Kiệt mượn xe đạp để ra ngoài.

Khi bọn họ đi xa mười mét, Lý Thanh Vận quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Đình Chu một cách trìu mến, cô bắt chước giọng điệu của Điền Mỹ Tuyết, cười đùa nói: "Anh cả Cố, anh thật là ác độc." Nói xong còn lấy tay vỗ vào ngực Cố Đình Chu một cái.

“Đừng nghịch, đói bụng không, chúng ta mau đi ăn cơm thôi." Cố Đình Chu cưng chiều mỉm cười.

"Cha, con muốn ăn thịt kho tàu.” Đại Bảo kéo vạt áo của cha nó và lắc lắc, nở một nụ cười với vẻ mặt nịnh nọt.

"Được, cha dẫn con đi ăn thịt kho tàu." Cố Đình Chu ôm lấy Đại Bảo, đặt lên trên thanh sườn ngang phía trước xe và đẩy đi. Điên Mỹ Tuyết ở phía sau nhìn cả nhà vô cùng thân mật, trong lòng dấy lên sự đố kị hừng hực, xao nhãng niềm vui vừa nhận được năm trăm đồng tiên vào lúc nãy của cô ta.

Cô ta rất muốn xé rách nụ cười trên gương mặt của bọn họ.

Cuối cùng nhìn bọn họ đã đi xa, cô ta mới đến cung tiêu xã mua một vài món đồ và chậm rãi đi vê, lân này là cô ta đi bộ đến thị trấn, trời chưa sáng thì xuất phát, buổi trưa mới đến, bây giờ đi về, đoán chừng buổi chiều mới có thể đến nơi, mấy ngày nay đã đi bộ quá nhiều, khiến cô ta mệt lử cả người, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Bên kia, cả nhà Cố Đình Chu đã tìm một tiệm cơm quốc doanh, vui vẻ ăn bữa cơm, gọi món thịt kho tàu mà Đại Bảo muốn, còn có món thịt lợn nấu hai lần mà Lý Thanh Vận thích và hai món chay, cả nhà ăn đến bụng no căng. Lúc ở tiệm cơm, đã tìm cốc nước ấm để pha sữa cho Nhị Bảo, bú sữa xong thì cậu bé lại say giấc mộng.

Hai vợ chồng lại dẫn Đại Bảo đi vòng vòng, đến cung tiêu xã mua một vài tập bút, văn phòng phẩm, đồ ăn nhẹ, kẹo trái cây linh tỉnh.

Lý Thanh Vận cố ý bảo Cố Đình Chu dắt Đại Bảo tránh đi một lát. Sau khi hai cha con rời đi, Lý Thanh Vận tìm nơi không có người, lấy ra một gói đồ từ trong không gian mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu, chuẩn bị mang về để ngày mai làm của hồi môn cho Thanh Hoan.

Đúng vậy, ngày mai là ngày mà Thanh Hoan gả cho người ta, hôm nay bọn họ ra ngoài, một mặt là chụp ảnh, một mặt cũng là muốn tìm cái cớ thích hợp, lấy một vài món đồ về để làm của hồi môn cho Thanh Hoan.

Khoảng thời gian này, Trình Hoài Sơn thường xuyên qua lại tới lui, cặp vợ chồng chưa cưới cũng thân thiết hơn rất nhiều. Lý Thanh Vận có thể nhìn ra Thanh Hoan rất mong chờ vào tương lai với Trình Hoài Sơn, đến cả may quần áo đều vô cùng chăm chút, luôn hỏi cô có đẹp hay không.

Cố Đình Chu dắt Đại Bảo đi vòng vòng xong thì trở về đón Lý Thanh Vận, chuẩn bị về nhà.

Gói đồ vừa lấy ra được treo ở trước xe, gói đồ có vẻ lớn, thật ra đều là đồ đạc rất nhẹ, Đại Bảo ngồi ở thanh sườn ngang phía trước, cô bế Nhị Bảo ngồi ở phía sau, Cố Đình Chu đạp xe đạp rất nhanh, Đại Bảo hào hứng hét oa oa ở phía trước, thằng bé cũng thích kiểu kích thích này.

Rất nhanh, bọn họ đã đuổi kịp Điền Mỹ Tuyết đang đi bộ một mình, có vẻ cô ta rất mệt, đi rất chậm, Cố Đình Chu ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ không giảm mà lại tăng, lướt qua bên cạnh cô ta như bay, kéo theo một đám bụi đất.

Điền Mỹ Tuyết ăn bụi đất đây miệng, hung hăng ngẩng đầu chuẩn bị mắng người, kết quả mới phát hiện người vừa đi qua là cả nhà Cố Đình Chu, trong lòng cô ta vừa uất ức, vừa khó chịu, cô ta không trách Cố Đình Chu lạnh nhạt với cô ta, cô ta chỉ trách Lý Thanh Vận đoạt đồ ăn trước miệng hùm, cướp đi hạnh phúc vốn nên thuộc về cô ta.

Về đến nhà, Lý Thanh Vận để Nhị Bảo lên giường ngủ tiếp, kêu Đại Bảo tự mình đi chơi, kéo Thanh Hoan tới kiểm kê của hồi môn của cô ấy.

Cô mở gói đồ lớn mà mình câm về, trước tiên lấy ra hai tấm ga trải giường hình hoa mẫu đơn có cảm giác cổ điển, thoạt nhìn có vẻ rất vui tươi.

"Chị đặt mua cho em một vài của hồi môn, em xem thử có thích hay không, đây là hai tấm ga trải giường, nhân viên bán hàng nói đây là mẫu mã thịnh hành nhất, còn có một bộ chăn và vỏ gối hình chim uyên ương nghịch nước, còn có hai cục xà bông tắm rất thơm. Trình Hoài Sơn cho em khúc vải để may đồ mới rồi nên chị không may cho em nữa, chỉ gửi mấy miếng vải, em lấy về đi, sau này em xem thử sẽ may cho bản thân hay may cho cục cưng đều được, những màu sắc này đều rất bắt mắt." Lý Thanh Vận lấy ra một mảnh vải màu vàng, ướm thử trên người cô ấy.

Thanh Hoan xấu hổ đỏ mặt, cô ấy vẫn chưa nghĩ xa như vậy, cục cưng của mình sao?

"Còn có món đồ sau cùng này, chắc chắn em thích."

"Ấm đun nước?" Thanh Hoan ngạc nhiên, món đồ này không dễ gì mua được.

"Có anh rể em ở đây, có cái gì mà không làm được. Lý Thanh Vận sợ cô ấy hỏi nhiều, cố ý đổ lên đầu Cố Đình Chu. "Chị, em biết rõ tấm lòng của chị, nhưng em thật sự không thể nhận nhiều đồ như này, chị đã cho em quá nhiều rồi." Lý Thanh Hoan lo lắng nhìn chị cô ấy, cũng không biết anh rể có tức giận hay không, đừng vì chuyện của bản thân mà phá hoại gia đình của chị cả thì sẽ không hay.

Thật ra đối với Lý Thanh Vận mà nói thì đây chỉ là mất một món đồ như bò rụng cọng lông trong không gian của cô mà thôi, cô mua bằng tiền thật của thời hiện đại, muốn cho ai thì cho, cho dù là Cố Đình Chu thì cũng không thể nói gì, nhưng Thanh Hoan lại không biết.

Lý Thanh Vận bất đắc dĩ nói: "Đây là lần sau cuối, sau này em lấy chồng rồi thì đã là người nhà khác rồi, đây là tấm lòng của chị cả, cất đi. Hơn nữa, lần trước chị đưa tiên cho em, em cũng không lấy."

"Vài đồng tiền kia làm sao mua được nhiều món đồ tốt như thế, chị, chị đừng gạt em, đây đều là đồ tốt, em không ngốc." Thanh Hoan kiên quyết không lấy.

"Em cứ nhận đi, chị cả muốn giữ thể diện cho em, để Trình Hoài Sơn không dám xem thường em, sau này cuộc sống của em mới có thể thuận lợi." Cố Đình Chu cũng đi vào khuyên nhủ.

"Anh rể em nói đúng, bây giờ có vẻ Trình Hoài Sơn cũng không tệ lắm, thế nhưng ai biết sau này thì sao, chị muốn em đường đường chính chính gả cho cậu ấy, tiền và của hồi môn là sức lực của em, em cũng là người có nhà mẹ đẻ chăm sóc, sau này cậu ấy không dám đối xử tệ bạc với em."

"Chị.. Thanh Hoan khóc không thành tiếng, ôm chặt Thanh Vận, cô ấy có tài cán gì mà gặp được chị cả tốt như này, rõ ràng không muốn liên lụy cô, nhưng hình như luôn đang làm phiền cô. "Được rồi, đừng khóc nữa, lớn từng này rồi mà còn thích khóc, mau cất đi, ngày mai phải gả cho người ta rồi, khóc tới mắt sưng húp là không đẹp đâu." Lý Thanh Vận vỗ về bả vai của cô ấy.

"Chị cả, em nợ chị, cả đời cũng không trả hết."

"Chị em với nhau thì sao phải phân chia rạch ròi như thế, trả không hết thì không cần trả, chỉ cân em sống tốt thì chị cả đã rất vui rồi, cũng coi như không phụ tình chị em."

Sáng sớm khi thức dậy, Lý Thanh Vận đã tìm một vài đồ mỹ phẩm đơn giản trong không gian đưa cho Thanh Hoan cất dọn, nhìn có vẻ đẹp hơn bình thường rất nhiều, như một đóa thủy tiên chớm nở, cất dọn xong thì chỉ chờ Trình Hoài Sơn tới đón dâu.

Bình Luận (0)
Comment