Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 131

Mặc dù anh nói rất bình tĩnh, nhưng Lý Thanh Vận biết, có thể lấy nguyên một con dê vê, mà mọi người còn không có ý kiến gì, chắc chắn anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Thương anh vất vả, lại cảm động khi anh quan tâm đến mình.

Tối qua cô chỉ vô tình nói rằng, đầu mùa đông tuyết rơi ăn thịt dê là bổ dưỡng nhất, dạ dày ấm áp, mùa đông sẽ không còn sợ lạnh nữa.

Thật ra cô vẫn còn hai cái đùi dê trong không gian, chỉ là lấy ra ăn luôn thì không hay, không ngờ hôm nay anh lại quang minh chính đại mang một con dê về, lần này cô có thể ăn thịt dê thỏa thích rồi.

Đại Bảo vây quanh con dê sờ chỗ này chỗ kia ngắm nghía, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một con dê nguyên vẹn đó.

"Cha, cha lợi hại ghê, sau này lớn lên con cũng sẽ giống như cha." Cậu bé kiêu ngạo nói.

Cố Đình Chu xoa xoa cái đầu xù của con trai nói: "Sau này con lớn lên, chắc chắn sẽ còn giỏi hơn cha nữa."

Quả thật chuyến này Cố Đình Chu không dễ dàng gì, mọi người lên núi đều bắt một vài con gà rừng thỏ rừng các loại, không dám tùy tiện chọc vào bọn chúng.

Lợn rừng cũng chỉ dám đánh con lạc đàn, vì thế lên núi rất lâu mà vẫn chưa săn được con mồi lớn nào.

Cố Đình Chu muốn săn một con dê, đến lúc đó có thể được chia một ít thịt dê mang về cho vợ ăn, cho nên anh mang theo Nhị Ngưu, hai người rời khỏi đội ngũ, lần tìm dấu chân trên tuyết hơn một tiếng đồng hồ, mới tìm được mấy con dê. Hai người chờ mãi mà vẫn không thấy con dê nào lạc đàn, thông báo cho đại đội thì không kịp, không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Lập ra một kế hoạch đơn giản, trước tiên hai người đào tuyết lên, tìm một ít cỏ mà dê thích ăn, hấp dẫn một con dê đi tới, Cố Đình Chu nhấc đao trong tay lên giải quyết.

Ngoài hai con dê ngửi thấy mùi chạy tới, Nhị Ngưu chém trúng một con dê bằng đao chẻ củi, con còn lại thì Cố Đình Chu giải quyết, đánh từng con như thế, hai người hạ gục được bốn con dê.

Một con dê nặng một trăm ba một trăm bốn mươi cân, Cố Đình Chu cố gắng lắm chỉ khiêng được hai con dê, Nhị Ngưu thì không khiêng nổi.

Nhưng nếu không rời đi nhanh, thì ngay sau đó sẽ có đám động vật khác ngửi thấy mùi máu chạy tới, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Lúc này tìm người tới cũng không kịp nữa rồi, Cố Đình Chu tạm thời chém mấy cành cây to bằng cánh tay, làm một cái xe trượt tuyết đơn sơ, hai người để bốn con dê lên rồi kéo đi.

Dọc đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ nhanh chóng dọc theo kí hiệu trên đường, đuổi kịp đến gần đại đội, không ngờ lại gặp phải ba con lợn rừng đang ra ngoài kiếm ăn, lợn rừng ngửi thấy mùi máu trên xe trượt tuyết, thở phì phò đuổi theo bọn họ.

May mà lúc này mọi người đang ở gần đây, mọi người nhanh chóng tập hợp lại cùng nhau giải quyết ba con lợn rừng.

Một mình Cố Đình Chu giải quyết một con, mọi người giải quyết hai con.

Nhị Ngưu đã giết dê rồi, nên cũng đã chiến thắng được nỗi sợ hãi trong lòng, lúc vây giết lợn rừng, cậu ta bỏ ra rất nhiều công sức, một con lợn rừng trong đó đã bị cậu ta chém một nhát trúng cổ mà chất.

Thấy Cố Đình Chu và Nhị Ngưu săn được bốn con dê, hiện tại còn có ba con lợn rừng, mọi người đều cười toe toét, khen ngợi bọn họ quá là tài giỏi.

Lần này, mọi người cũng không dám xem thường thiếu niên mười mấy tuổi này nữa.

Năm ngoái có thể giết mấy con lợn rừng đã không tệ rồi, năm nay còn săn thêm được mấy con dê, quả thật là niềm vui bất ngờ, đây là do Cố Đình Chu và Nhị Ngưu săn được.

Đây cũng là lí do vì sao lần này Cố Đình Chu được chia cho một con dê, Nhị Ngưu cũng được chia cho nguyên một cái chân lợn rừng, nặng mười mấy hai mươi cân, đủ để cậu ta có thể sống thoải mái qua mùa đông.

Lợn rừng và dê đã làm thịt xong, hiện giờ người trong đội đã được thông báo tới để nhận thịt, trừ số thịt nộp lên công xã, thịt còn lại, bình quân mỗi nhà được chia năm sáu cân thịt, người đi săn, có thể được chia nhiều hơn một con gà hoặc thỏ rừng.

Lần này chia thịt, khác năm ngoái là có thêm dê, chủ yếu là nhờ có cỗ máy giết chóc Cố Đình Chu, nhiều năm đi lính, anh sớm đã không còn là người ngốc nghếch không biết gì như năm đó nữa, những thú săn này không đáng giá trong mắt anh.

Sau khi chia thịt xong, đến cuối năm trong đội lại làm thịt lợn nuôi, còn có thể được chia thêm thịt một lần nữa, ước chừng mỗi nhà có thể được chia mấy cân, năm nay là một năm giàu có hiếm thấy.

Mấy cân thịt này, chính là nguồn thịt dành cho cả năm của mọi người trong thôn, người trong thôn không có phiếu thịt, cũng không nỡ mua thịt đắt đỏ, cho nên suốt một năm chỉ dựa vào số thịt này để sống.

Ướp thật tỉ mỉ cẩn thịt, khi có khách hay là tết đến, cắt một miếng nhỏ, nấu lên nếm thử một chút là được.

Lý Thanh Vận cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới chông mình một lần, chỉ có tay là bị trầy xước một chút, trên người cũng không có vết thương gì, lúc này cô mới yên tâm.

Bên ngoài mọi người đang đốt lửa, vui vẻ sung sướng đi nhận thịt, cả nhà bọn họ ngồi trên giường đất ăn cơm tối.

Cố Đình Chu và từng miếng lớn ăn cơm, cả ngày hôm nay phải tập trung tinh thần cao độ, tiêu hao quá nhiều thể lực, buổi trưa chỉ ăn mấy cái bánh bột ngô lạnh lẽo, do thế mà cần phải bổ sung năng lượng ngay lập tức. Ăn cơm xong, Đại Bảo thắp ngọn đèn dầu lên học bài, Nhị Bảo uống sữa xong thì chơi một mình, Lý Thanh Vận giúp Cố Đình Chu xử lý dê ở bên ngoài.

Cả thân con dê chỗ nào cũng quý giá, bởi vì đã chết rồi, cho nên cũng bớt một bước giết thịt.

Cố Đình Chu cắt vỡ động mạnh chủ của nó, cho máu chảy vào trong chậu, trước đó con dê này đã chảy máu rồi, nhưng vẫn chưa chảy hết hoàn toàn, lúc này vẫn hứng được nửa chậu máu, máu dê cũng là thứ đồ bổ dưỡng.

Hứng máu xong, Cố Đình Chu giơ đao lên, phân chân sau của dê, anh tạo ra khoảng không nhỏ giữa da và thịt dê, theo khoảng không đó dùng miệng thổi vào, tách thịt và da dê ra, lôi kéo một lúc thì đã tách được chúng ra hoàn toàn.

Sau khi tách da dê ra, lại dùng sống đao mổ bụng dê, lấy nội tạng ra xử lý sạch sẽ, lòng dê cũng không thể bỏ qua, có thể làm dùng để nấu canh lòng dê.

Cuối cùng xối một chậu nước, cả con dê đã được xử lý sạch sẽ.

Cố Đình Chu còn cẩn thận chia cả con dê thành một số bộ phận, để lúc ăn Lý Thanh Vận có thể lấy ra cho thuận tiện.

Anh chia thịt dê xong, Lý Thanh Vận cũng cố gắng nhẫn nhịn làm xong lòng dê.

Lý Thanh Vận bỏ thịt dê và lòng dê đã được làm sạch sẽ vào không gian, bỏ da dê ra, Cố Đình Chu phơi khô nó ở bên ngoài, dặn dò ngày mai mang qua nhà tổ, bảo cha Cố xử lý giúp da dê, có thể làm áo bằng da dê, còn ấm áp hơn cả áo làm bằng lông thỏ.

Lúc này cũng không còn sớm nữa, hai đứa trẻ đã ngủ say từ lâu, thôn xóm ồn ào vui vẻ cũng đã trở nên yên tĩnh.

Sáng sớm mai Cố Đình Chu còn phải lên đường trở về bộ đội, Lý Thanh Vận bảo anh đừng dọn dẹp nữa, ngủ sớm đi.

Cố Đình Chu nhìn vào mắt cô, so với bình thường thì nhiều thêm mấy phần nóng bỏng, giống như một ngọn lửa đang rực cháy, Lý Thanh Vận không dám nhìn thẳng.

"Vợ à, anh sắp phải đi rồi." Anh giống như một đứa trẻ đòi kẹo, lắc lắc tay đòi vợ mình.

Sao Lý Thanh Vận lại không hiểu ý anh, hai người tâm đầu ý hợp, thật ra cô cũng không bài xích những chuyện này, chỉ là ngại ngùng là người chủ động, người đàn ông thúi này sắp đi rồi, cũng nên cho chút ngon ngọt thôi.

Vì thế cô khẽ nói: “Anh không mệt à, đã chạy cả ngày hôm nay rồi, ngày mai còn phải lên đường nữa đó."

Cố Đình Chu cười hớn hở nhìn cô: "Anh không mệt, chồng em khỏe lắm, em đợi đó.

Nói xong anh ân cần bưng nước ấm trong nồi tới, phục vụ vợ rửa mặt, mình thì vọt vào trong nhà tắm tắm rửa, khi trở về phòng, Lý Thanh Vận đã nằm xuống rồi, cô giống như một con đà điểu vậy, vùi người ở trong chăn.

"Vợ ơi? Vợ ơi?" Cố Đình Chu kéo kéo chăn của cô.

Lý Thanh Vận giả chết.

Cuối cùng vẫn không thể thoát được móng vuốt của Cố Đình Chu, tên đàn ông thối này dày vò cô cả một đêm, thử đủ các loại tư thế, giống như là đang đòi lại những khoản nợ trong khoảng thời gian này.

Lý Thanh Vận xin tha hết lần này đến lần khác nhưng vô dụng, bảo một lần này nữa thôi lại biến thành một lần thêm một lần nữa, làm cô mệt tới nỗi hai chân run lẩy bẩy.

Mãi đến bốn năm giờ sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng gà gáy, Cố Đình Chu mới bỏ qua cho cô, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.

 

Bình Luận (0)
Comment