Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 150

Bữa cơm trưa hôm nay ăn trong phòng khách, lúc mọi người đang ăn cơm, Lý Thanh Vận chợt nghe như ngoài cổng có tiếng động, giống như tiếng khóc nức nở, tuy âm thanh này rất nhỏ nhưng nếu chú ý thì vẫn nghe thấy.

Lý Thanh Vận mở cửa lớn ra, phát hiện hai cô nhóc Đại Ni và Nhị Ni đang ngồi trước cửa hệt như hai chú chó bị người ta vứt bỏ, mà tiếng nức nở lại phát ra từ miệng Nhị Ni.

Trông hai cô bé không giống như vừa tới, e răng bọn họ đã chờ trước cửa rất lâu.

Lý Thanh Vận vội vàng kéo hai cô bé vào nhà cho ấm.

"Sao hai đứa không gọi cửa? Trời lạnh như vậy, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?"

Đại Ni mặt đỏ tai hồng cúi đầu, nước mắt nhanh chóng tràn ra từ khoé mi. Mẹ Cố cũng vội vã bước tới dò hỏi: "Sao hai chị em cháu lại đến đây? Cha mẹ hai đứa đâu?”

Nhị Ni rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng trả lời: "Cha cháu đi làm đồ dùng trong nhà cho người ta rồi, là mẹ bảo bọn cháu đến đây. Cháu vốn muốn gọi cửa nhưng chị không cho."

Mẹ Cố và Lý Thanh Vận vừa nghe xong đã hiểu rõ.

Nghiêm Thục Phân chết tiệt, cô ta làm ra chuyện như vậy khiến hai đứa nhỏ phải chịu tội.

Chắc chắn là do cô ta biết cha Cố và mẹ Cố tới đây nên mới cố ya bảo hai đứa bé đến đây ăn chực, trẻ con ở độ tuổi này đã biết tự ái, biết phân biệt tốt xấu, sợ bị người ta ghét bỏ nên mới cảm thấy khó chịu trong lòng.

Đại Ni đã lớn, cô bé biết cha mẹ mình và thím hai cãi nhau, sao lại không biết xấu hổ nà tới nhà người ta ăn chực được, nhưng mà mẹ lại ép hai cô bé tới đây.

Mà hai cô bé cũng không còn chỗ nào khác để đi chợ nên mới ngồi trước cửa nhà thím hai hồi lâu, cô bé thật sự ngượng ngùng không muốn kêu cửa.

Nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ trong nhà truyền ra, ánh mắt cô bé loé lên sự ngưỡng mộ. Bấy giờ Nhị Ni vừa lạnh vừa đói nên muốn kêu cửa, nhưng Đại Ni đã ngăn cản cô bé, bởi vậy Nhị Ni mới bật khóc, dù Đại Ni có che miệng cô bé lại cũng không có tác dụng giữ, cuối cùng vẫn để thím hai nghe thấy.

Lý Thanh Vận nhờ mẹ Cố và chị dâu Thu Cúc dọn cơm, còn mình lại dẫn hai cô bé vào bếp. Cô xúc mấy cục than còn sót lại trong bếp để sưởi ấm cho hai cô bé và mức cho mỗi đứa một chén canh thịt dê để uống.

Được sưởi ấm nên tâm trạng của hai cô bé cũng ổn định trở lại, bấy giờ cô mới dẫn hai cô bé tới phòng khách.

Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ xoa chuyện xảy ra nhưng cũng không ai nói gì nhiều, chỉ bảo hai cô bé lại ngồi.

Nhìn bàn ăn trong phòng khách ngồi đầy người và bâu không khí náo nhiệt, Đại Ni cảm thấy trái tim trống rỗng của mình được lấp đầy.

Mặc dù Lý Thanh Vận không thích Nghiêm Thục Phân nhưng chuyện này không liên quan gì đến hai đứa nhỏ, có thể sau này lớn lên, hai cô bé cũng sẽ học theo cách đối nhân xử thế và tính toán chỉ li của mẹ mình, nhưng hiện tại nhìn hai đôi mắt trong veo, Lý Thanh Vận không thể nào làm ra những hành động tuyệt tình được.

Với thời tiết khắc nghiệt của mùa đông, mọi người đều ăn uống đơn giản, chỉ cần không phải chịu đói là được. Thậm chí, những hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mà mỗi bữa cũng chỉ húp cháo mà thôi.

Hiếm khi có được một bàn toàn món ngon nên mọi người đều ăn uống thoả thích, không có ai kiếm chuyện làm mất hứng.

Thấy không có ai cố ý nhắc đến chuyện khiến hai người khó xử, Đại Ni và Nhị Ni thâm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm gắp thức ăn vào chén.

Từ sau khi tách ra ở riêng với ông bà nội, đã lâu lắm rồi hai cô bé chưa được ăn một bữa ngon.

Ban đầu, hai cô bé cứ nghĩ sau khi ở riêng, mẹ sẽ nấu cho mình những món ăn ngon hơn, ai ngờ thức ăn nhà họ còn tệ hơn trước đây, ngay cả việc thỉnh thoảng sẽ được ăn trứng gà vào buổi sáng cũng không còn, bởi vì mẹ nói bọn họ phải tiết kiệm.

Vì nghĩ đến tâm trạng của mấy đứa trẻ khác nên Lý Thanh Vận không nhắc đến chuyện bữa e hôm nay là tiệc sinh nhật của Đại Bảo, trong lòng trẻ con cũng có cán cân so sánh, biết cảm thấy bất công Đại Bảo đã có được rất nhiều, không cần cố tình nhắc nhở trán làm mấy đứa nhỏ khác buồn bã.

Đại Bảo cũng hiểu rõ, bữa tiệc hôm nay là do mẹ chuẩn bị vì cậu bé, mọi người đều tới chúc mừng cho cậu bé, vậy là đủ rồi.

Cơm nước xong, Lý Thanh Vận lại bưng một dĩa lê ướp lạnh và các loại kẹo mứt mà cô tự làm ra.

Sau khi dọn dẹp xong, cả gia đình ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau về những việc linh tinh, còn bọn nhỏ thì chạy nhảy, chơi đùa xung quanh.

Cuộc sống vừa bình yên lại tốt đẹp.

Sau khi phụ giúp dọn dẹp vệ sinh, Đại Ni và Nhị Ni quay vê nhà.

Lý Thanh Vận cũng không giữ hai cô bé lại.

Nhìn theo bóng lưng hai đứa nhỏ bước ra khỏi cổng, mẹ Cố thở dài rồi nói: “Hôm nay cũng nhờ con thính tay, bằng không mẹ cũng không biết hai đứa nhỏ sẽ chờ ngoài cửa bao lâu, lỡ như bị cảm lạnh thì không tốt chút nào. Có một người mẹ không đàng hoàng thật sự là nỗi khổ của bọn chúng, nghe nói cô ta vì muốn có con trai mà uống thuốc bắc mỗi ngày, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi. Chuyện này cha con cũng có lỗi, chính câu nói của ông ấy ngày hôm đó đã làm hai vợ chồng bọn họ bị đả kích."

Mỗi người đều có số mệnh riêng, thứ gì được định sẵn là của mình thì sẽ có, nếu không thì đừng nên cưỡng cầu. Lý Thanh Vận cũng không biết nên đánh giá hai vợ chồng bọn họ thế nào mới đúng.

Nhất là Nghiêm Thục Phân, chỉ vì một bữa ăn, cô ta lại bắt hai đứa bé ra khỏi nhà vào lúc thời tiết lạnh lẽo như thế mà không hề lộ lâng bọn chúng gặp bất trắc gì. Cũng may cô ta còn biết xấu hổ, không đi theo con mình tới ăn chực, bằng không với tính cách của Lý Thanh Vận, cô chỉ có thể nhẫn tâm đuổi cả ba người đi.

"Thím à, nhà mọi người tách nhau ra mà sống cũng tốt, nếu cứ ở chung với nhau thì sẽ không được thoải mái như bây giờ." Thu Cúc cảm thán

"Đúng vậy, từ lúc cho bọn chúng ra riêng, cuộc sống của hai người bọn thím thoải mái hơn nhiều, ngay cả thịt cũng được ăn nhiều hơn mấy miếng. Trước đây, vì phía dưới còn xoa con cháu nên cái gì cũng luyến tiếc không dám ăn, cuộc sống như bây giờ mới gọi là hưởng phúc." Mẹ Cố nói thật lòng.

Đó cũng là sự thật.

Bọn họ đang cười nói bỗng nhiên thím Lý lại kêu cửa: "Vợ Đình Chú, cha mẹ cháu ở đây đúng không?”

Lý Thanh Vận và mẹ Cố liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô vội vàng lớn tiếng trả lời: "Dạ phải thím Lý, có chuyện gì vậy?"

"Xảy ra chuyện lớn rồi, cháu mau gọi cha cháu đi xem đi, con dâu của Liễu Thúy Hoa đã nhảy vào hố băng."

Mọi người giật mình, sao lại có người chết thế này?

Nghe vậy, cha Cố không thể ngồi im, ông ấy đứng dậy đi ra ngoài ngay lập tức, mẹ Cố cũng đuổi theo.

Lý Thanh Vận cũng muốn đi xem, cho nên cô và Thu Cúc dăn Nhị Ngưu trông chừng mấy đứa nhỏ rồi khoá cổng lại, để bọn chúng chơi với nhau trong nhà.

Sau đó, ba người là cô, Trình Kiệt và Thu Cúc đuổi theo cha Cố và mẹ Cố.

Lúc bọn họ tới bờ sông đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, mọi người đứng xung quanh một cái hố băng, có một người phụ nữ mặc chiếc áo bông rách nát đang nằm im bất động dưới đất.

Cả gia đình Liễu Thúy Hoa vẫn chưa tới.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cha Cố, mạnh ai người ấy nói, ồn ào đến mức làm người ta đầu.

Thầy lang lắc đầu với cha Cố, ý bảo người không cứu được nữa.

Sau đó ông ấy lại nhìn về phía Lý Thanh Vận, dùng ánh mắt dò hỏi xem cô có ý kiến gì không.

Lý Thanh Vận bước tới chạm vào người phụ nữ, tim đã ngừng đập, thật sự không cứu được nữa.

Ngắm nhìn khuôn mặt thon dài của người phụ nữ, cô nhớ lại dáng vẻ ngại ngùng của cô ấy khi bọn họ gặp nhau vào mấy tháng trước.

Vì chuyện gì khiến cô ấy phải dùng phương pháp cực đoan này để kết thúc tính mạng bản thân như thế chứ?

Cha Cố lên tiếng: “Trật tự, ai cũng nói thì tôi biết nghe ai? Người đầu tiên phát hiện ra cô ấy là ai? Đứng ra nói chuyện đi."

Không ngờ người phát hiện ra lại là con trai của quả phụ Vương, cậu rụt rè đứng ra, vừa nhớ lại vừa nói: “Trong nhà hết nước nên cháu đến hố băng bên này xách nước, từ xa đã nhìn thấy cô ấy đứng bên cạnh hố băng. Lúc đầu cháu nghĩ cô ấy cũng tới xách nước, không ngờ cô ấy là nhảy xuống làm cháu giật mình. Dứt câu, cậu sợ hãi chỉ vào người phụ nữ nằm dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment