Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 152

Huyết áp của cô ta lên cao, sao lại thế này? Trước kia khi đi học, thành tích của cô ta khá tốt. Mặc dù con trai cô ta đi học sau người khác nhưng cũng không nên tệ như vậy chứ, ít nhất cũng phải đạt điểm trung bình chứt

Lẽ nào cậu bé muốn trở thành một kẻ đầu đường xó chợ hay sao?

Tại sao đứa nhỏ này không giống cô ta mà lại y hệt như người cha không nên thân của cậu bé chứ.

Cô ta thật sự vô cùng thất vọng, nhất là khi biết hai bài kiểm tra của con trai Lý Chiêu Đệ đều được một trăm điểm, Điền Mỹ Tuyết gần như tức điên.

Cô ta đuổi thẳng cổ Trần Nghị ra trước cửa quỳ gối rồi cảm thấy tiếc số học phí mà bản thân đã bỏ ra, cô ta tự hỏi không biết sang năm có nên cho Trân Nghị đi học tiếp hay không? Thật ra Trân Nghị không hề đặt sự chú ý vào việc học, cậu bé đi học muộn nên không thể theo kịp tiến độ của giáo viên, dẫn đến việc thành tích của cậu bé kém hơn người khác rất nhiều. Cộng thêm việc thường xuyên bị giáo viên phê bình khiến cậu bé vô cùng tự tị, thậm chí trong lòng cậu bé còn sinh ra thù hận.

Hơn nữa, những thay đổi trong thời gian gần đây của mẹ làm cậu bé rất sợ.

Sau mấy ngày quan sát người trong thôn, Điền Mỹ Tuyết đã biết đại khái người tiên của mình là ai.

Những gia đình khác đều bình thường, trừ Trân Lập. Cô ta đã vô tình nghe người khác nói rằng Trần Lập đang hẹn hò và chuẩn bị kết hôn vào đầu xuân.

Điền Mỹ Tuyết nhớ lại tình huống tối hôm đó, bóng người cao gầy, đen đúa dần hợp lại với hình dáng của Trần Lập. Vì thế cô ta khẳng định Trần Lập là người đã tống tiên mình.

Tên đàn ông khốn kiếp này, chẳng phải cô ta bảo gã đi lừa gạt Lý Chiêu Đệ hay sao?

Sao gã lại biết trong tay mình có tiên? Đồ gã đón mò hay có ai nói với gã nhỉ?

Điền Mỹ Tuyết thấp thỏm, cô ta hơi hối hận vì đã xúi Trân Lập kiếm chuyện với cô.

Rốt cuộc thân phận của Lý Chiêu Đệ là gì? Điền Mỹ Tuyết thầm nghĩ có lẽ bản thân phải giáp mặt nói chuyện với cô một lần mới được.

Đêm trước ngày mồng tám tháng chạp, Điền Mỹ Tuyết quay về nhà mẹ đẻ một chuyến và không dẫn Trần Nghị theo.

Tất nhiên cô ta không về nhà mẹ đẻ thật mà chỉ viện cớ như vậy để đi gặp riêng Lý Thanh Vận.

Mấy năm nay cô ta không hề qua lại với mẹ kế nên trực tiếp tới nhà anh trai.

Lúc Trân Dũng chết, anh trai đã đến thăm cô ta, cho nên Điền Mỹ Tuyết vẫn còn chút tình cảm.

Nhưng mà vừa nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của chị dâu, cô ta biết có lẽ trong tương lai bản thân cũng sẽ mất đi nhanh trai này.

Cả đời này cô ta chẳng có được thứ gì, từ đầu đến cuối đều tự mình đối mặt với giông bão, không có ai làm bạn bên cạnh cả đời.

Cô ta không ở lại ăn cơm trưa mà chào từ biệt rồi rời khỏi nhà anh trai, nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm vì tiết kiệm được lương thực, Điền Mỹ Tuyết chỉ cảm thấy buồn cười.

Điền Mỹ Tuyết vất vả đi trong tuyết tới Cố Gia Câu

Sau khi hỏi đường và đi tới được trước cửa nhà Lý Thanh Vận, cô ta đã vô cùng chật vật, toàn thân ướt nhẹp vì tuyết, bên trong giày cũng đầy nước. Sự chật vật trên người và hồi hộp trong lòng khiến cô ta không biết phải làm Sao.

Điền Mỹ Tuyết đứng trước cửa rất lâu mới lấy hết can đảm gõ cửa.

Người mở cửa là một phụ nữ mặc áo khoác lông thỏ nhưng không đội mũ, mái tóc đen xõa tung trên vai dính vào đoá bông tuyết, gương mặt xinh đẹp, thoát tục như tiên nữ bước ra từ tiên cảnh.

Sự tự trong lòng Điền Mỹ Tuyết dâng cao, gần như không dám nhìn thẳng người nọ, suýt chút nữa cô ta đã quên mất mình muốn nói gì.

Lý Thanh Vận nhíu mày hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Điền Mỹ Tuyết hồi thần, bản thân vốn định tới nói chuyện vậy mà lại bị vẻ đẹp của đối phương làm cho xấu hổ.

"Cô không mời tôi vào nhà ngồi à? Sợ tôi làm bẩn nhà của cô sao?" Điền Mỹ Tuyết tự giễu.

Lý Thanh Vận vốn định đuổi thẳng cổ cô ta nhưng lòng tò mò lại nổi lên, cô muốn biết giữa trời đông lạnh giá cô ta đến tìm mình để nói gì?

Vì vậy Lý Thanh Vận nghiêng người, nhường đường cho cô ta qua cửa rồi dẫn Điền Mỹ Tuyết vào phòng khách.

"Khách tới nhà mà một ly nước cũng không có, đây là đạo đãi khách của cô sao?”

"Cô xứng sao?" Lý Thanh Vận cười khẩy hỏi.

Điền Mỹ Tuyết không ngờ sự thù ghét đối phương dành cho mình lớn như thế, vốn còn muốn lôi kéo quan hệ, xem ra thế này là không cần thiết.

"Trân Lập, là anh bảo cô ấy tới?"

Lý Thanh Vận nhướng mày, động tác Trân Lập nhanh vậy sao? Không biết là tiền tới tay, hay là tiên và người đều tới tay, đúng là chờ mong!

Nhìn thấy phản ứng của Lý Thanh Vận, Điền Mỹ Tuyết đã biết lần này mình đã bị người phụ nữ này gài bẫy.

"Thế nào, chỉ cho phép 'châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn sao. Lúc cô giật dây Trần Lập không ngờ tới mình cũng sẽ có báo ứng nhỉ?"

Điền Mỹ Tuyết nghẹn lại, cô ta không ngờ Trân Lập đã bán mình, anh ta nói chuyện này với cô, liên minh với nhau cùng gài bẫy mình.

Cô ta thẹn quá hóa giận, bùng cháy tại chỗ.

"Lý Chiêu Đệ, cô cũng có ký ức đời trước, đúng hay không? Nếu không cô đã không thể tránh né." Không có khả năng tránh thoát đạn pháo dịu dàng của Trần Lập thì hiện tại đã chết hết lần này tới lần khác.

Trong lòng Lý Thanh Vận đã chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt không hề rung động nhìn cô ta, tựa như hoàn toàn nghe không hiểu lời cô ta nói.

"Điền Mỹ Tuyết, cô bị khùng gì đó, cái gì mà đời trước kiếp sau, nói đủ chưa, nói xong thì lập tức đi khỏi nhà tôi, nơi này không chào đón cô. Chuyện của Trân Lập, cô đã gặp báo ứng, cũng coi như một thù trả một thù, lần này sẽ không truy cứu. Nếu có lần sau nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho mấy người dễ dàng như vậy, anh nhà tôi không phải kẻ thánh thiện." "Cô nhất định cũng sống lại, làm bộ cái gì chứ." Điền Mỹ Tuyết kéo cánh tay của cô, lớn tiếng chất vấn.

Lý Thanh Vận cũng mất kiên nhẫn, nhấc chân đạp văng cô ta ra.

Điền Mỹ Tuyết đi cả quãng đường vốn đã vừa mệt vừa đói, bị Lý Thanh Vận đá một cái ngã ngã trên mặt đất.

"Tên điên, cút ra ngoài, lại đến kiếm chuyện, thấy mày lần nào sẽ đánh mày luôn đó." Lý Thanh Vận trừng mắt lạnh lùng nhìn.

Điền Mỹ Tuyết nhìn chằm chằm Lý Thanh Vận, nhìn cô hình như thật sự cái gì cũng không biết, trong lòng lại bắt đầu bị lung lay.

Chẳng lẽ trí nhớ kiếp trước của mình xảy ra sai sót? Hay là mình quá muốn sống với Cố Đình Chu, cho nên trong tiềm thức đã huyễn hoặc Lý Thanh Vận đã chết mất rồi?

Nghĩ đến tương lai Trân Lập cũng xảy ra sai lâm giống ký ức của mình.

Cô ta bắt đầu chất vấn từ ký ức bản thân có chính xác không, cũng bắt đầu hối hận mình đã làm lộ con át chủ bài cho người khác. Ban nãy mình đã nói gì thế, đúng là điên rồi.

Điền Mỹ Tuyết ảo não bị Lý Thanh Vận đuổi ra khỏi sân.

Cô ta nản lòng thoái chí đi trở về, cảm thấy như chân có sức nặng ngàn cân.

Sau khi đổi quần áo ướt sũng, mệt mỏi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại lần nữa, cô lại hất đi những cảm xúc chán chường trước đó.

Trong mơ cô ta dựa vào ký ức ở kiếp trước, gây dựng một phương sự nghiệp, sống cuộc sống khiến cho người ta hâm mộ.

Cái này đã khiến cô ta mở ra mạch suy nghĩ mới.

Không phải chỉ là Cố Đình Chu sao, một người đàn ông có là thá gì.

Mình cũng có ký ức đời trước, tùy tiện làm cái gì cũng có thể lên như diều gặp gió, cần gì dựa vào đàn ông. Huống chi, không có người đàn ông này còn có ngàn vạn người đàn ông khác cơ mà.

Bất kể Lý Chiêu Đệ này có phải đã sống lại hay không, vê sau cô ta đều không có ý định trêu chọc.

Chỉ cần mình cách bọn họ xa ra, chắc hẳn cô sẽ không làm khó xử mình, nước giếng không phạm nước sông, rất tốt.

Lý Thanh Vận không ngờ rằng mình không cần tốn nhiều sức đã giải quyết được đối thủ.

Trong lòng đang nói thâm, Điền Mỹ Tuyết này coi bộ rất điên, không biết cô ta sẽ còn làm ra chuyện gì, phải cẩn thận chút, đặc biệt là phải căn dặn Đại Bảo, nhỡ đâu cô ta nổi điên bắt cóc con mình thì đi đâu phân bua phải trái chứ.

Chịu đựng tới khi qua khoảng thời gian này, đầu xuân đi tòng quân là mọi thứ sẽ tốt.

Cô không sợ Điền Mỹ Tuyết nói lung tung khắp nơi, dù sao chính cô cũng là người sống lại, sẽ chỉ giữ chắc đao kiếm mảnh giáp của mình.

Bình Luận (0)
Comment