Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 17

Thải Hà thu lại những xấp vải còn lại, hai người kéo tay nhau vừa nói vừa đi ra ngoài, sau đó tách ra ở ngay đầu hẻm, Thải Hà trở về xã cung ứng, còn Lý Thanh Vận đi vào con đường đi tới quán cơm Kiến Thiết.

Cửa quán dựng thẳng để lộ ra một tấm bảng đen nhỏ, trên đó viết từng dòng chữ công bố về thực đơn của ngày hôm nay, phía sau còn viết giá cả và số lượng phiếu lương thực cần dùng đối ứng với tên món ăn.

Các tiệm cơm ở hiện tại đều là tiệm cơm quốc doanh, rất đơn sơ, chỉ có ba bốn tấm gỗ ghép lại thành bàn ăn và băng ghế dài hoặc ngắn, khách cần tự mình đến cửa sổ giao tiền, tự bưng cơm và thức ăn, tất nhiên còn phải giao phiếu lương thực.

Bánh bao không nhân một cái năm xu, bánh bao thịt một cái một hào, mì thịt xắt một chén hai hào, các món ăn mặn đều là năm sáu hào một phần, thức ăn chay thì hai hào một phân...

Giá cả cũng không xem là đắt, một hai đồng tiền có thể gọi một bàn đồ ăn, nhưng còn phải đưa phiếu lương thực thì mới có thể mua, những người ngồi ăn ở bên trong đều là những người có mặt mũi, bình thường người dân ở nông thôn sẽ không đến nơi này để tiêu tiền, bởi vì người trong thôn đều sống theo kiểu tự cung tự cấp, không được trợ cấp phiếu lương thực nên quanh năm suốt tháng chỉ có thể được phát một ít phiếu vải cùng phiếu dầu hoả linh tinh.

Chỉ khi nào mọi người đi gặp đối tượng kết thân thì trong gia đình nhà trai mới có thể tìm cách kiếm một ít phiếu lương thực để mời nhà gái đến tiệm cơm quốc doanh ăn một chút, để thể hiện khả năng kinh tế và trình độ coi trọng của gia đình mình, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ có bữa tiệc này, có người thậm chí cả đời cũng không đi vào tiệm ăn một bước.

Dù sao cũng đến một chuyến nên Lý Thanh Vận cũng chuẩn bị mua chút gì đó, cô đến cửa sổ gọi mười cái bánh bao bột mì trắng, mười cái bánh bao thịt, giao một đồng năm hào và phiếu lương thực trị giá nửa ký.

Có một thím mở ngay lồng hấp ra lấy cho cô mười cái bánh bao không nhân trắng nõn còn nóng hôi hổi, còn có mười cái bánh bao thịt to bằng một nắm tay, mùi thơm ngát từ lúa mì xông thẳng vào mũi, đúng là sinh thái lúc chưa ô nhiễm là tốt nhất.

Mua bánh bao xong, cô đi vài vòng ở trên đường không có mục tiêu, vừa vặn gặp được Liễu Thúy Hoa dẫn theo con dâu của bà ta đi ra từ sở vệ sinh công xã.

Liễu Thúy Hoa đang hùng hổ đi đằng trước, con dâu giống như con chim cút, cúi đầu đi theo đi ở phía sau. Lý Thanh Vận xoay mặt sang nơi khác vờ như không thấy, ôm đồ của mình đi về phía xe bò.

Lúc gần tới xe bò, cô nhìn thấy ông Cố đang hút thuốc và trò chuyện cùng với những người đánh xe của các đại đội khác, mà hai người thím và chàng trai trẻ đi xe cùng cô vào buổi sáng đều đang ngồi tán dóc ở một bên, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy Lý Thanh Vận lại đây, ý cười của mấy người này biến mất một cách rất rõ ràng.

Lý Thanh Vận giả vờ như không phát hiện, đi qua một cách thoải mái tự nhiên, cười nói: “Các thím chờ có lâu không?”

Về phần chàng trai trẻ thì cô không quen biết nên bỏ qua một bên, dù sao bây giờ vẫn còn duy trì phong tục nam nữ có khác, nam nữ đã kết hôn ở bên ngoài cũng phải chú ý. Hai người thím bốn mắt nhìn nhau, đều xấu hổ cười trừ, đáp lại: "Vợ Đình Chu à, cháu cũng đến đây sao." Xem như đối phó cho qua.

Không biết một người chỉ thích tác oai tác quái - Lý Chiêu Đệ này hôm nay nghĩ như thế nào mà lại chịu chào hỏi với các bà, nhưng hôm nay nhìn cô lại có cảm giác khá thoải mái, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia nhưng lại cảm thấy có gì đó không giống lắm, lại xinh đẹp hơn, là loại cảm giác không thể diễn tả được.

Nếu Lý Thanh Vận biết được suy nghĩ của các bà thì cô sẽ nói cho các bà rằng, cái đó gọi là khí chất, một người cho dù có khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng khí chất thể hiện ra ngoài không giống thì sẽ tạo cảm giác không giống.

Lý Chiêu Đệ trước kia đẹp thì có đẹp, nhưng lại là một người sống rất hờ hững, bụng dạ lại không tốt, làm cho người ta có cảm giác như cô đang sợ hãi rụt rè, u ám và hèn mọn.

Hiện tại đổi thành Lý Thanh Vận, cô là một cô gái cứng cỏi và quyết đoán, tính tình cũng rộng rãi hào phóng làm cho gương mặt xinh đẹp này càng thêm rạng rỡ đến chói mắt, ai nhìn cũng đều thấy cảnh đẹp ý vui.

Lý Thanh Vận sửa sang tất cả đồ vật mà bản thân mua được cất vào trong hai cái rổ, dùng hai mảnh vải phủ lên trên, sau đó đặt cùng chỗ với vôi còn bản thân mình thì ngồi cạnh hàng hóa.

Hiện tại chỉ còn thiếu hai người Liễu Thúy Hoa là chưa đến đây .

Lý Thanh Vận âm thầm phát hiện rằng khi đến đây, trong tay hai thím rõ ràng mang theo hai cái rổ thật nặng, nhưng hiện giờ đều trống rỗng, lúc nãy cũng không gặp họ đến quầy thu mua hoa màu ở xã cung ứng để bán đồ vật này nọ.

Hay là đi chợ đen nhỉ? Nhìn thấy nhưng không thể vạch trần.

"Xấp vải đỏ này của thím là chuẩn bị làm chăn ạ? Thật là đẹp.” Lý Thanh Vận nhìn thấy trong một cái rổ của một người thím có một xấp vải đỏ, chủ động mở miệng bắt chuyện.

“Ây da, con gái út nhà thím năm nay xem mắt, chuẩn bị cuối năm sẽ kết hôn, cho nên mấy thứ này đều là chuẩn bị trước để làm của hồi môn mà thôi, hơn nữa hiện tại mua thì rẻ hơn được một chút, đến cuối năm hút hàng lắm." Các vị thím nhắc tới việc vui thì trong lòng vui vẻ, cũng không còn dè dặt nữa, hai người trái một câu phải một câu đều là để tài quay chung quanh chuyện gia đình nói chuyện phiếm cùng với Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận đã đi làm được vài năm cũng không phải là làm cho có, lời cô nói ra thật chân thành lại dễ nghe, cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, làm cho mấy người này nhìn cô với cặp mắt khác xưa, còn nghi ngờ đồn đãi về Lý Chiêu Đệ trước kia có phải đồn nhầm người rồi hay không, dù sao trước kia cô cũng không thích nói chuyện cùng người khác.

Mà hiệu quả Lý Thanh Vận muốn đó là giống như hiện tại, đã đến đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại, tuy rằng khi bản thân đóng cửa lại là đã có thể sống thoải mái, nhưng người là động vật sống theo bầy đàn, cô có thể sống một mình, nhưng bọn nhỏ thì không được, hơn nữa thời điểm hiện tại lại là thời kỳ xã hội phức tạp, rất nhanh thôi sẽ có một trận gió to quét qua hết cả nước, cô phải thuận theo dòng chảy của thời đại, học được cách bảo vệ bản thân và bọn nhỏ.

Cho nên cô cần phải làm cho mọi người trong thôn thay đổi thái độ và cái nhìn đối với cô, tất nhiên, điều này cũng không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ mà đi.

Trong quá trình nói chuyện phiếm, Lý Thanh Vận cũng biết đại khái vê tình huống của hai người thím, người có vóc dáng cao gầy là thím Cao, chông của bà ấy là thây lang ở đại đội, gia cảnh trong nhà cũng khá, một vị khác dáng người mập mạp là thím Giang, chồng thím là người mổ heo, bình thường đi làm ở công xã, có tiên lương, cũng là một công việc tốt, hơn nữa khi trong nhà muốn ăn thịt cũng dễ hơn những nhà khác một chút.

Đâu là những người có điều kiện gia đình khá tốt, hèn gì có thể cùng chung đề tài nói chuyện.

Lại qua tâm khoảng mười phút nữa thì nhóm hai người Liễu Thúy Hoa hai người mới chậm chạp đến muộn.

Ông Cố cất tẩu hút thuốc của mình vào, tháo dây thừng buộc xe bò thắt ở trên cây ra, ngồi lên xe bò thét to: "Xe chạy nhé.

Nhóm người ngồi trên xe bò giống như lúc sáng, rổ của những người khác đều trống không, chỉ có Lý Thanh Vận là mang rổ không đi, bây giờ lại thắng lợi trở về.

 

Bình Luận (0)
Comment