Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 175

Vẻ mặt của người đàn ông tên lão Trần không được tốt lắm, r.ên r.ỉ vài giây nói: “Chúng ta ăn trước đã, mặc kệ cô ấy"

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Lý Thanh Vận cũng không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể im lặng.

Bạch Ngọc trợn mắt một cái, cũng không nói gì.

"Đình Chu, được đấy, gian nhà chính bố trí quá tỉnh xảo, đặc biệt là chậu cảnh trên bàn trà, rất hợp ý tôi." Có người ngắt lời giải vây nói.

Đây là lãnh đạo trước đây của Cố Đình Chu, cũng là bạn bè có quan hệ thân thiết, đánh giá toàn bộ bài trí của nhà chính, hơi hối hận vì trước đó bản thân không lựa chọn căn này có sân nhỏ, mà lại lựa chọn nhà lầu.

"Đây đều là vợ tôi bài trí, anh xem thử là được rồi." Cố Đình Chu ngạo nghễ nói.

Thật ra lúc nãy anh vừa vào nhà cũng sửng sốt một giây, đây vẫn là gian nhà chính bình thường không đáng kể kia sao?

Sao mà vừa đi một ngày trở về, trong nhà bèn thay đổi rồi, nhưng mà nhìn có vẻ rất vui tai vui mắt.

Lúc trước Bạch Ngọc không nhìn thấy, bây giờ mới ôm ngay chậu cảnh trên bàn, quan sát tỉ mỉ một lượt, đến mức quên mất món ăn thơm phức trên bàn.

"Chị dâu, em cũng muốn!" Đứa nhỏ này thật là thẳng thừng, Giang Phàm tối sâm bởi sự "không biết xấu hổ" của vợ mình.

"Được chứ, em tìm một cái chậu tới đây là được, chị trang trí giùm em.' Trái lại Lý Thanh Vận lại thấy không có gì đáng kể, dù sao cũng không cần tiền. Sau cùng, người lãnh đạo trước kia của Cố Đình Chu cũng muốn, mặt dày mày dạn nhờ Lý Thanh Vận cũng làm giùm anh ta một chậu, đã bị mọi người trêu ghẹo.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện và khen ngợi lẫn nhau trước lúc ăn, mọi người mới bắt đầu chính thức ăn cơm, may mà hầu hết đều là nồi thức ăn lớn, nhiệt độ vừa vặn hợp miệng.

Sau khi ném miếng thứ nhất, phong cách trên toàn bộ bàn ăn đã thay đổi.

Im lặng như tờ, chỉ có âm thanh động đũa vang lên liên tục, lo sợ mình gắp chậm.

Ngay cả Giang Phàm và Bạch Ngọc đã quen ăn ngon cũng giống vậy.

Nhà bọn họ có dì chuyên nấu ăn, bình thường cũng không cảm thấy khó ăn, thế nhưng so với tay nghề của Lý Thanh Vận, trong nháy mắt bèn cảm thấy món dì ấy làm thật bình thường không đáng kể.

Lúc ăn đến mức bụng đã hơi no mới bắt đầu uống rượu mà Lý Thanh Vận đã chuẩn bị cho bọn họ.

Chủ đề của đàn ông chỉ có như thế kia.

Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc tự lo cho mình, uống rượu nho và trò chuyện ở bên cạnh.

Bạch Ngọc vẫn chưa từng uống loại rượu nho do nhà tự ngâm như này, rất thích thú, uống hết ngụm này tới ngụm kia, nhưng mà cũng cũng không cân lo lắng, nồng độ cồn của rượu này rất thấp, rất khó say.

Bầu không khí rôm rả.

"Hả? Mọi người đều ăn hết rồi? Tôi đến trễ rồi!" Một cô gái trẻ mặc áo khoác thời thượng đi tới.

Nụ cười trên mặt tươi rói, tuy nhiên những lời nói ra lại ẩn giấu sự châm chọc. Chẳng lẽ còn muốn bắt một bàn người đợi một mình cô ta hay sao? Thực sự chẳng biết phép tắc.

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, nhưng lại không ai lên tiếng tỏ vẻ cảm thông.

Bạch Ngọc lại trợn mắt.

Người đàn ông của cô ta đứng dậy ngay lập tức, mặt tối sầm lại, không vui nói: "Là cô đến muộn, còn không qua đây ngồi xuống. Thật mất mặt xấu hổ."

Người phụ nữ bị người đàn ông nói hai câu, nụ cười trên mặt cũng không còn hé nữa, lúng túng đi tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

Là chủ nhà nên Lý Thanh Vận chỉ có thể tỏ vẻ không xảy ra chuyện gì, cười ngượng ngùng, đưa cho cô ta một bộ bát đũa, bảo cô ta mau ăn cơm.

Người phụ nữ cau mày, không biết vô tình hay cố ý mà nhỏ giọng nói câu: "Tôi không thích ăn đồ thừa của người ta!" Nghĩa đen của câu nói này rất dễ hiểu, thế nhưng Lý Thanh Vận lại nghe thấy một chút khiêu khích từ trong giọng nói của cô ta.

Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng mọi người trên bàn đều nghe thấy, có người im lặng, có người xấu hổ.

Tính tình Lý Thanh Vận nóng nảy, thật sự có hơi không nhịn được nữa, rất muốn nổi bão thì phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt của Cố Đình Chu cũng tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hai tay đặt trên đùi siết chặt.

"Không ăn thì không ăn, cô cho rằng đây là nhà cô à? Chắc không phải cô có thói quen xấu đó chứ?" Bạch Ngọc trực tiếp móc mỉa.

Lúc này người phụ nữ mới nhìn thấy Bạch Ngọc ngôi trong một góc với Lý Thanh Vận.

Thâm nghĩ, tại sao hôm nay cô ta cũng tới đây?

"Bạch Ngọc, cô…” Làm sao cô có thể nói chuyện giúp người ngoài? Người phụ nữ không vui chỉ vào Bạch Ngọc.

"Cô cái gì mà cô, bản thân đã đến trễ, còn nói những lời không biết xấu hổ như vậy, tôi cảm thấy ngại thay cô."

Bạch Ngọc và cô ta đều là người xuất thân từ một khu nhà lớn, lại nói tiếp cũng đã quen biết rất nhiều năm, chẳng qua Bạch Ngọc chưa bao giờ thích cô ta, gặp mặt cũng không thèm giao tiếp cho có lệ.

Người phụ nữ tức giận trực tiếp đứng lên: “Đi thì đi, ai mà em đồ ăn thừa chứ!" Nói xong cô ta liền đi thẳng ra cửa.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Lý Thanh Vận trực tiếp ngây ngẩn cả người, thật sự là nói đến là đến, nói đi là đi, không hề che giấu chút nào, người phụ nữ này tùy hứng như vậy, trước kia rốt cuộc cô ta sinh sống thế nào?

Những người khác có lẽ hiểu rõ hơn về tính tình của cô ta cho nên không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, còn cảm thấy nhẹ nhõm một phen.

Không có kẻ gây rối này ở đây, việc ăn uống cũng thoải mái hơn.

Người đàn ông của cô ta cũng không hề giữa cô ta lại, mà là nói xin lỗi mọi người với vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi, hôm nay Đình Chu mời khách, cô ấy đã phá hỏng cuộc vui của mọi người, tôi tự phạt ba ly để nhận lỗi với mọi người."

Cả một đêm sau đó, anh ta đều trong trạng thái rất buồn khổ, cứ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, ngay cả món ăn mỹ vị cũng không thể khiến anh ta vui vẻ lên.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, người khác cũng không dám nói cái gì, trái đắng do bản thân trồng bản thân phải tự nuốt vào.

Nhưng sau đó Lý Thanh Vận đã biết thêm không ít, về chuyện của người phụ nữ này. Đương nhiên đều đến từ Bạch Ngọc.

Hai người cũng đã ăn gần xong, liền đi đến bên cạnh sô pha trông bọn họ, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Khó lắm mới có một dịp đám đàn ông tụ tập, còn đang tiếp tục ăn ăn uống uống huyên thuyên.

Lý Thanh Vận mới biết được, hóa ra người phụ nữ kiêu ngạo thời thượng hôm nay tên là Khâu Thục Hà, là người của đoàn văn công, bởi vì nghề nghiệp của cô ta, cho nên luôn cảm thấy bản thân rất có cảm giác ưu việt khi ở chung với các thành viên trong gia đình.

Cô ta cũng là vợ của Lão Trần, Trần Kiến Bằng.

Năm đó người Khâu Thục Hà để mắt đến vốn là Cố Đình Chu, đã rất nhiều lần thử trong sáng ngoài tối, nhưng Cố Đình Chu đều không dao động.

Cô ta cảm thấy điều kiện của mình ưu việt hơn, lại ngượng ngùng muốn chờ Cố Đình Chu bày tỏ với cô ta trước, cho nên vẫn không ra tay.

Nào biết được sau khi Cố Đình Chu trở về từ chuyến về quê thăm người thân, đã trực tiếp biến thành đàn ông đã có gia đình.

Việc phá vỡ cuộc hôn nhân của quân nhân là phạm pháp.

Khâu Thục Hà lại cảm thấy bản thân bị người khác phản bội, tức giận nên cuối cùng đã tìm được Trần Kiến Bằng, người ngang hàng với Cố Đình Chu rồi kết hôn hỏa tốc.

Có chút ý tứ giận dỗi.

Hai vợ chồng bọn họ, có thể nói là kẻ muốn cho người muốn nhận.

Trần Kiến Bằng từ lâu đã biết Khâu Thục Hà thích Cố Đình Chu, nhưng không còn biện pháp nào khác, anh ta coi trọng điều kiện gia đình của Khâu Thục Hà, đây là độ cao mà anh ta có phấn đấu cả đời có lẽ cũng không đạt được.

Cho nên trong những năm đầu khi hai người kết hôn, vẫn luôn là anh ta bao dung cho tính tình tùy hứng và tiểu thư của Khâu Thục Hà.

Nhưng anh ta cũng thật sự nhận được chỗ tốt, đó chính là anh ta thăm chức phó tiểu đoàn trưởng sớm hơn Cố Đình Chu.

Bình Luận (0)
Comment