Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 181

Lý Thanh Vận đang tạm thời xếp hạng nhất cũng không dám xem nhẹ.

Cô đã mô phỏng rất nhiều câu hỏi có thể xuất hiện trong đầu trước, chuẩn bị sẵn sàng.

Ngày phỏng vấn.

Lý Thanh Vận là người đầu tiên bước vào phòng thi.

Trên bục có năm vị giám khảo đang ngồi, Lý Thanh Vận bình tĩnh chào hỏi rồi ngồi xuống băng ghế phía dưới.

Đâu tiên mấy giám khảo đầu tiên hỏi một ít câu về chính sách và chuyên ngành khá phổ biến, Lý Thanh Vận đương nhiên múa bút thành văn, trả lời cực kỳ lưu loát và hùng hồn.

Có thể nhận ra các giám khảo rất hài lòng.

Tiếp đến mới vào chủ đề chính, vấn đề giáo dục.

Lý Thanh Vận đã tự học và thi đậu chứng chỉ giáo viên khi còn ở đại học, mặc dù chỉ là chứng chỉ giáo viên trung học nhưng bản chất của giáo dục là trăm sông đổ về một biển.

Cô kết hợp kiến thức về tâm lý giáo dục và một số điểm đặc sắc của thời đại hiện nay với nhau, tạo nên một bài thuyết trình tổng hợp những góc nhìn mới mẻ và độc đáo, rất có sức hấp dẫn.

Kết quả, trong phòng thi xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ, thí sinh chỉ điểm giang sơn, phát biểu đầy hăng hái, đĩnh đạc. Các giám khảo thì say sưa lắng nghe, tỏ vẻ đồng ý, gật đầu liên tục.

Mãi đến khi Lý Thanh Vận nói xong ngồi xuống, mấy vị giáo viên vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện của cô, hồi lâu không thể thoát ra.

Thậm chí có giáo viên còn mạnh dạn nói: "Với tài năng và học lực của cô, dạy lớp Dục Hồng thật sự hơi lãng phí nhân tài."

Một giáo viên khác quen biết với anh ta lén kéo gấu quần ra hiệu đừng nói năng lung tung.

Mặc dù mọi người đều quý trọng nhân tài nhưng chức vụ trong quân khu giống như củ cải vậy, được nhận vào lớp Dục Hồng là rất tốt rồi.

"Cảm ơn lời khen của anh, tôi hy vọng tất cả các giám khảo có thể cho tôi một cơ hội để đóng góp cho sự nghiệp trồng người của tổ quốc, cống hiến một phần sức mạnh nhỏ nhoi của mình."

Thấy tất cả bọn họ đều bị choáng váng trước màn trình diễn của cô, Lý Thanh Vận thầm nghĩ, như vậy xem như ổn rồi nhỉ?

Chí hướng hiện tại của cô là trở thành giáo viên lớp Dục Hồng, vậy đã đủ rồi. Tuy cô vẫn có thể dạy cấp hai lẫn cấp ba nhưng cô không muốn có ngày bị học sinh của mình hãm hại, thế thì sẽ khó chịu biết bao.

Hiếm khi mấy vị giám khảo gặp cảnh này, người thoải mái tranh dành cho bản thân như vậy không hề phản cảm chút nào, trái lại bọn họ còn hơi kính trọng và khâm phục cô.

Tất cả chỉ vì cô đủ xuất sắc.

Có Lý Thanh Vận như châu như ngọc đi đầu, câu trả lời của mấy thí sinh phía sau khiến giám khảo cảm thấy nhàm chán vô vị.

Cuối cùng đành miễn cưỡng chọn người cao hơn trong mấy chú lùn thôi, tuyển được hai người.

Kết quả thi cũng được dán ngay trước cổng viện gia chúc vào buổi tối.

Không có gì ngạc nhiên khi Lý Thanh Vận tiếp tục đứng đầu, chắc chắn trúng tuyển. Nửa năm qua cô khá mờ nhạt trong viện gia chúc, ít tiếp xúc với người ngoài, tập trung sống cuộc sống của riêng mình.

Lần này trúng tuyển khiến mấy người thân quân nhân đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, rối rít khen ngợi cô xinh đẹp và thông minh, tiểu đoàn trưởng Cố thật may mắn.

Sau khi tan ca, Bạch Ngọc còn đặc biệt mang theo một chai rượu vang đỏ trong bộ sưu tập của mình đến nhà chúc mừng Lý Thanh Vận đã gia nhập đội ngũ giáo viên của lớp Dục Hồng.

Hai người đợi bọn trẻ ngủ say, Lý Thanh Vận xuống bếp làm vài món nhắm rồi cả hai cùng uống rượu tâm sự, rất vui vẻ.

Môi trường sống ảnh hưởng rất lớn đến con người, hoàn cảnh sinh hoạt và điều kiện của Bạch Ngọc rất tốt nên tư tưởng cô ấy khá cởi mở, rất gần với con người thế hệ sau. Lý Thanh Vận làm bạn với cô ấy cảm giác rất thoải mái, tam quan của bọn họ cũng xêm xêm nhau, ở cùng không mệt mỏi, cũng không cần chiều ý bất cứ ai.

Hồi ở Cố Gia Lĩnh trước đây, cô cũng khá thân với chị dâu Thu Cúc, Thanh Hoan và Thanh Duyệt, các cô ấy cũng là những người rất tốt.

Nhưng loại lòng tốt này xuất phát từ việc Lý Thanh Vận muốn che giấu nội tâm của mình, trên cơ sở để chiêu theo các cô ấy, dù sao cũng là người của hai thời đại khác nhau, có rất nhiều điểm khác biệt, muốn có tiếng nói chung với các cô ấy thì trước tiên phải đồng ý với các cô ấy, phải biến thành các cô ấy.

Nhưng khi ở chung với Bạch Ngọc thì hoàn toàn không có loại lo lắng này, các cô rất giống người đến cùng một thời đại.

Ví dụ như hiện tại, hai người thảnh thơi thưởng thức rượu vang, trò chuyện về cuộc sống lý tưởng của mình, kế hoạch và ước mơ với cuộc sống tương lai, cả sự thay đổi của xã hội nữa.

Nhưng đàn ông và đứa bé trong nhà thì sao, hôm nay ăn cái gì, ngày mai uống cái gì, đầu muối tương dấm trong nhà càng không biết, chỉ biết nói chuyện thiên hạ.

Những chuyện này có lẽ cũng chỉ có thể cùng chia sẻ với Bạch Ngọc, không thể nói ra với mấy người Thu Cúc, Thanh Hoan, Thanh Duyệt.

Phần lớn các cô ấy đều mơ hồ, đều bị cuộc sống chèn ép, căn bản không có ý thức của bản thân, có thể sống tốt chính là hạnh phúc lớn nhất của các cô ấy.

Cho nên khi ở chung với các cô, Lý Thanh Vận luôn cảm thấy trong lòng bị đè ép, luôn cố gắng để bản thân trở thành nguyên thân.

Chỉ có cùng nói chuyện thoải mái trời đất với Bạch Ngọc cô mới là chính mình.

Hai người họ càng giống sự cứu rỗi cho đối phương trong khoảng thời gian bình thường hơn.

Mặc dù người được chọn do giáo viên chọn, nhưng học sinh còn chưa chọn được cho nên lớp Dục Hồng vẫn còn thời gian.

Lý Thanh Vận cũng muốn tham gia kế hoạch tuyển sinh nên chuyện của Nhị Bảo phải được giải quyết càng nhanh càng tốt.

May mà lớp Dục Hồng ở ngay cạnh nhà trẻ, rất giống một khoảng sân nhỏ, đối diện nhà trẻ chính là lớp Dục Hồng.

Chuyện này giúp Lý Thanh Vận dễ dàng đón hai đứa nhỏ hơn sau khi đi làm, thỉnh thoảng cô có thời gian nghỉ ngơi còn có thể đến nhìn Nhị Bảo một chút.

Điều này càng khiến cô có lòng tin hơn với sự sắp xếp của mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đưa Nhị Bảo đến nhà trẻ.

Cô chuẩn bị cho cậu bé một balo đầy đồ.

Có mấy chiếc tã sạch sẽ thoải mái, còn có cả quân để thay lỡ như chiếc kia bị ướt, chăn nhỏ ngày nào cũng đi ngủ với cậu bé, còn có cả sữa bột buổi chiêu Nhị Bảo thường uống, cô chia ra rồi dùng giấy gói lại.

Nhị Bảo bây giờ đã được một tuổi rưỡi, sữa bột cũng từ ngày một lần thành ngày ba lần, sữa bột trong không gian đã bị cậu bé xử lý gân một nửa.

Mỗi buổi sáng sớm sẽ uống một ly lớn, buổi chiều một ly lớn, trước khi đi ngủ buổi tối cũng uống một ly lớn, cơm ba bữa cũng ăn không ít.

Lượng cơm không nhỏ, nhưng điều đáng mừng là cậu bé phát triển rất tốt, trắng, cao, khỏe mạnh, rất ít bị bệnh so với bạn đồng trang lứa.

Cho nên dù mang sữa bột là hành động khá đặc biệt thì cô vẫn kiên trì mang đi cho cậu bé.

Lý Thanh Vận lo cậu bé không muốn ở lại nhà trẻ, cô còn đặc biệt mang theo táo cậu bé thích ăn để di chuyển sự chú ý của bé.

Cô đi theo thím Ngưu phụ trách nhà trẻ vào, thím Ngưu lớn giọng gọi: "Quế Chi, có người đến, ra đón đi."

Vừa dứt lời, một người phụ nhân vừa chỉnh sửa vừa chạy ra, vừa chạy vừa nói: "Ôi, sở trưởng Ngưu, tôi đây."

Lý Thanh Vận nghe mấy chữ sở trưởng Ngưu thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Một giây sau, cô thấy người đến là ai thì hơi ngạc nhiên, người tới thấy cô, hai mắt cũng tỏa sáng.

Vì người phụ nữ đang chỉnh sửa kia chính là người phụ nữ họ gặp trên xe lửa khi đến quân đội, Trần Quế Chi.

Người phụ nữ kia vui vẻ nói: "Ôi chao, em gái, là cô sao? Chúng ta thật có duyên với nhau, lại gặp lại rồi."

Còn không phải sao, quân đội lớn như vậy nhưng các cô vẫn gặp lại nhau. "Hai người quen nhau sao? Thật tốt, vị đồng chí này muốn gửi con cô ấy ở đây, sau này cô chú ý chăm sóc. Thím Ngưu thấy hai cô quen nhau thì cũng không làm phiền hai người nữa mà trực tiếp đẩy việc cho cô ta.

Nhà trẻ này có mấy người hỗ trợ, Trần Quế Chi mới đến gần đây, bản thân cô ta cũng mang theo một đứa nhỏ nên hiện tại cô ta là người trông ít trẻ nhất.

"Không thành vấn đề, em gái, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm con cô thật tốt." Trần Quế Chi sảng khoái đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment