Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 193

Bên ngoài cửa phòng sinh, thái độ của những người nhà này khác hẳn với những gì mà họ từng thấy.

Chưa từng thấy nhà nào giống thế này, cả nhà đều vô cùng yêu thích đối với bé gái vừa mới ra đời.

Cô bé này thật là có phúc, sinh ra trong một gia đình như vậy.

"Mọi người có điều kiện thì chuẩn bị một bát cháo thanh đạm cho sản phụ nhé, hiện giờ có lẽ cô ấy đang đói." Y tá lên tiếng nhắc nhở.

"Đúng đúng, mẹ quên mất chuyện này, giờ mẹ về nhà nấu cháo, thằng hai, con trồng vợ và em bé nhé.”

"Cháu không về đâu, cháu muốn ở lại với mẹ và em gái." Đại Bảo không muốn gì.

"Thế thì mẹ đưa Nhị Bảo về trước đi, thằng bé cũng buồn ngủ rồi, mẹ đưa thằng bé về cho nó ngủ đi, chờ con sắp xếp bên này xong, sẽ quay về lấy cháo, mẹ đừng có chạy tới chạy lui nữa, trời cũng tối rồi." Cố Đình Chu quyết định để Đại Bảo ở lại.

Mẹ Cố vui mừng rời đi.

Không biết vì sao, rõ ràng là sinh ra một bé gái thế nhưng mẹ Cố lại thấy vui mừng, có thể là do sự mong đợi của cả nhà đối với đứa trẻ đã khiến bà ấy không kìm được mà sinh ra lòng yêu thương.

Cố Đình Chu và Đại Bảo lại chờ đợi thêm mười mấy phút nữa, Lý Thanh Vận và em bé mới được y tá đẩy ra khỏi phòng sinh, bố trí ổn thỏa phòng bệnh.

Cố Đình Chu thấy vợ mình nhếch nhác, nhất thời trong lòng cũng thấy xúc động, niềm hạnh phúc khi có được đứa con gái mà mình luôn mong chờ cũng không còn nhiều nữa.

Anh lặng im câm tay vợ mình, đặt trên miệng hôn lên.

Đại Bảo nhìn mẹ hốc hác thấy rỡ, vành mắt đỏ ửng, đôi mắt tròn xoe rưng rưng nước mắt, cậu bé nghẹn ngào nói nhỏ: "Mẹ ơi, mẹ có đau không, có khó chịu không?" Vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống.

Lý Thanh Vận giơ tay nhẹ nhàng giúp cậu bé lau nước mắt.

"Mẹ khỏe lắm, Đại Bảo đừng khóc, nhìn em gái này."

Lúc này Đại Bảo mới lau khô nước mắt nhìn em bé ở bên cạnh Lý Thanh Vận.

Nhân lúc nhàn rỗi, Lý Thanh Vận lặng lẽ cúi người hôn lên trán vợ một nụ hôn.

"Em chịu khổ rồi vợ à. Sau này chúng ta không sinh thêm nữa.”

Lý Thanh Vận nặng nề gật đầu.

Thật ra sinh con là một quá trình đau đớn nhưng lại vui sướng, trải qua một lần là đủ rồi.

Nghĩ đến cơn đau đớn giày vò cô suốt hơn một tiếng đồng hồ, cô thật sự không có dũng cảm mà sinh thêm lần nữa.

Đây là cô còn sinh nhanh, có những sản phụ thời gian chờ sinh rất dài, mười mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết làm sao mà có thể chịu nổi.

Chỉ có thể cảm thán một câu: Làm mẹ nên kiên cường.

Em bé ở trong lòng cô đã thiếp đi rồi.

Hai cha con đứng ở bên cạnh quan sát tỈ mỉ một hồi, hai người có chút ngây ngốc, cô con gái đáng iu của cha và em gái xinh đẹp của anh trai đâu rồi?

Sao lại là đứa nhóc xấu xí thế này?

Làn da nhăn nhúm đỏ bừng, đôi mắt sưng húp, nhìn thật là xấu xí.

Đại Bảo một lời khó nói hết: "Mẹ, em gái thật sự là do mẹ sinh đấy chứ? Dì bác sĩ không bế nhầm chứ?"

Cố Đình Chu lại lí trí hơn nhiều, vỗ đầu con trai mình: "Đừng có nói lung tung.”

Sau này anh nhất định phải kiếm thật là nhiều tiền, chuẩn bị thật nhiều đồ cưới cho con gái, có vẻ ngoài thế kia, sau này gả đi mà bị người ta ức hiếp thì làm sao bây giờ, hay là cả đời này ở nhà để anh nuôi đi.

Lý Thanh Vận nhịn cười.

"Em bé vừa mới sinh ra đều thế này, qua mấy hôm nữa sẽ càng ngày càng đẹp lên."

"Vậy sao? Thế thì anh yên tâm rồi." Cố Đình Chu vỗ vỗ con tim yếu đuối của mình, anh thật sự đã bị dọa rồi đó.

Khi sinh hai đứa con đầu anh đều không có mặt nên cũng không biết thì ra em bé mới sinh ra đều xấu như vậy.

Lý Thanh Vận bị giày vò cả một đêm, đã buồn ngủ lắm rồi.

Bên trong túi có bình sữa và sữa bột cho em bé, hiện giờ cô vẫn chưa có sữa, em bé đói thì có thể pha chút sữa bột cho ăn trước.

Dặn dò Cố Đình Chu mấy câu, cô bèn yên tâm ngủ thiếp đi.

Bời vì hôm nay chỉ có một mình Lý Thanh Vận sinh em bé, suy nghĩ đến em bé khóc lên sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác.

Cho nên bệnh viện sắp xếp cho bọn họ một phòng bệnh riêng không ở chung với ai, cũng khá xa với những phòng bệnh có người khác.

Cố Đình Chu sắp xếp cho Đại Bảo xong, bảo cậu bé ngủ ở giường trống bên cạnh, mình thì ngồi dựa ở một bên, yên lặng ở bên ba mẹ con. Đột nhiên cảm nhận được cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhớ đến việc còn chưa đi lấy cháo cho Lý Thanh Vận, đến khi cô tỉnh dậy sợ sẽ cảm thấy đói.

Anh suy nghĩ một lúc, đứng dậy đến phòng trực, chào hỏi y tá trong phòng trực, nhờ cô ấy giúp đỡ chăm sóc vợ mình một chút, còn anh thì trở về đi lấy.

Bệnh viện quân khu có kỷ luật nghiêm minh, ngay cả cổng cũng có người vặn hỏi rồi với cho vào, cho nên cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Cố Đình Chu nghĩ về nhà rồi sẽ quay lại ngay, nên cũng không gọi Lý Thanh Vận dậy, cô vừa mới sinh em bé mệt nhọc như thế xong.

Nào có biết, chỉ một suy nghĩ sai lâm, suýt chút nữa đã gây ra họa lớn.

Sau khi Cố Đình Chu rời đi.

Một người phụ nữ mặc quần áo công nhân vệ sinh lén lút đi trên hành lang.

Xuyên qua cửa kính cô ta quan sát thấy ba mẹ con đang ngủ say sưa ở bên trong.

Khóe môi người phụ nữ cong lên, nở một nụ cười tàn nhẫn.

Người phụ nữ này chính là Trần Quế Chi mà trước đó Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đã gặp phải ở cổng khu dành cho người nhà.

Sao cô ta có thể để kẻ thù của mình sống thoải mái được.

Gặp dáng vẻ đau đớn của Lý Thanh Vận ở cổng, cô ta biết cô sắp sinh rồi, vì thế cô ta nhờ vào công việc của mình, nghĩ cách để có thể đi vào đây.

Nhân khoảng thời gian Cố Đình Chu rời đi, thím trực quét dọn vệ sinh cũng ngủ say, cô ta lén mặc đồng phục làm việc của bà ấy, nghênh ngang đi tới đi lui trên hành lang các phòng bệnh, mục đích là để thăm dò tình hình phòng bệnh của Lý Thanh Vận.

Dường như ông trời đang giúp cô ta, phòng bệnh mà Lý Thanh Vận ở rất xa so với những phòng bệnh khác, cho dù có tiếng động thì người khác cũng không thể nghe thấy.

Hơn nữa mẹ con bọn họ đã ngủ say, lúc này ra tay là thời cơ tốt nhất.

Lý Thanh Vận làm cô ta mất công việc, hiện giờ sống vô cùng chật vật, cô ta muốn cô phải mất đi người thân của mình, nửa đời sau phải sống trong dằn vặt đau khổ.

Trần Quế Chi giả vờ như đang dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp những thứ lặt vặt, nhân lúc y tá trực đang đứng ở cửa không để ý, cô ta lẻn vào trong phòng bệnh của Lý Thanh Vận.

Nhờ ánh đèn yếu ớt xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh, cô ta nhìn thấy rõ em bé đang nằm ở bên cạnh Lý Thanh Vận.

Cô ta biết đó là một bé gái, sau khi Lý Thanh Vận sinh xong, cô ta đã nhìn thấy cả nhà bọn họ nhảy cẫng lên vui mừng ở cửa phòng sinh.

Sự không cam lòng trở thành nỗi thù hận đối với Lý Thanh Vận, dựa vào cái gì mà người phụ này tốt số như thế, chỉ sinh ra một bé gái mà thôi.

Nhớ đến mình ở trong căn nhà tranh rách nát tại quê nhà, khó khăn sinh ra bốn bé gái, nhà chồng miệng lưỡi độc ác, chỉ có những đêm dài cố gắng chịu đựng.

Dường như cô ta đã điên cuồng tới nỗi mất đi lý trí.

Cô ta nhẹ nhàng đi tới, ôm đứa bé lên, giấu trong lớp áo bông to đùng của mình.

Lý Thanh Vận đã kiệt sức, ngủ say như chết, hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trần Quế Chi căm hận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nếu như không phải sợ mình bị lộ tẩy, cô ta thật sự muốn hủy luôn khuôn mặt xinh đẹp này.

Im lặng rút đao trong tay mình lại, ôm đứa bé chuẩn bị rời đi.

Lúc này, bỗng nhiên trong đêm tối vang lên tiếng gào của trẻ con: "Có ăn trộm...

Tiếng hét này đã làm y tá trực ban, còn có nhân viên trực ở dưới tầng đang mơ màng buồn ngủ trở nên tỉnh táo.

Vội vàng lao tới nơi có tiếng hô.

Bình Luận (0)
Comment