Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 195

Sau khi Lý Thanh Vận biết đầu đuôi câu chuyện thì chán ghét đến buồn nôn.

Cô nhớ lúc ban đầu mới gặp Trần Quế Chi trên tàu hỏa, người đàn ông phía đối diện nói ra những lời suồng sã, cô còn nói giúp cô ta, hơn nữa còn tốt bụng cho Đông Đông mấy bữa sữa bội.

Giúp đi giúp lại giúp thành thù luôn.

Đây có thể chính là một cân gạo nuôi người tốt, một hạt gạo nuôi kẻ thù.

Loại người giống thế này, giúp cô ta một lần, thì đồng nghĩa là phải tiếp tục giúp đỡ, nếu như ngày nào đó bạn không giúp nữa, thì cô ta sẽ ghi hận bạn cả đời.

Chuyện này lại một lần nữa nhắc nhở Lý Thanh Vận, ở thời đại này, không nên làm người tốt.

Trên thế giới có rất nhiều người đáng thương, chẳng ai có thể giúp đỡ hết được.

Có thể giúp được bản thân cho tới giờ cũng chỉ có chính mình mà thôi.

Bởi vì xảy ra một việc nguy hiểm như thế, Lý Thanh Vận cũng không muốn tiếp tục ở trong bệnh viện nữa.

Ngày hôm sau, khi kiểm tra xác định đã không còn vấn đề gì, bọn họ bèn ôm con ra viện về nhà.

Mẹ Cố biết chuyện này, sợ tới nỗi suýt chút nữa ngất xỉu, tội lỗi nói: "Cũng tại mẹ, tại mẹ hết, không nên để thằng hai về nhà lấy đồ, mẹ chạy thêm một chuyến đến đó, thì đã không có chuyện như thế rồi."

Lý Thanh Vận sợ mẹ chồng mình sẽ có nút thắt trong lòng, vội vàng an ủi: "Mẹ, không thể trách mẹ được, mẹ còn phải trông Nhị Bảo mà, một mình Nhị Bảo ở nhà, xảy ra chuyện gì, chúng con cũng không yên tâm.” Khuyên can một hồi mẹ Cố mới thấy dễ chịu hơn một chút, sau khi khôi phục sức chiến đấu, bà ấy đứng ở trong sân không ngừng mắng nhiếc chửi bới Trần Quế Chi.

Cùng ngày hôm đó mẹ Giang và Bạch Ngọc cũng biết đến chuyện này, dù sao thì tin tức đã tuyền đi khắp nơi rồi, sôi sùng sục ai ai cũng bàn luận.

Buổi tối cả nhà bọn họ, trừ Đại thủ trưởng, đều tới thăm hai mẹ con.

Phản ứng của hai đứa bé nhà họ Giang khi nhìn thấy em bé giống hệt với Đại Bảo.

Thao Thao còn nói thẳng không kiêng nể gì: "Dì Vận, thật sự là dì sinh ra em gái sao ạ? Dì xinh đẹp như thế, sao em gái xấu dữ vậy?”

Khiến người trong phòng phải bật cười.

Mẹ Giang vỗ cháu trai, mở miệng nhắc nhở: "Lời nói của trẻ con, lời nói của trẻ con mà, Thao Thao, em gái còn dễ nhìn hơn cháu lúc mới sinh nhiều đấy, thêm mấy tháng nữa cháu lại nhìn mà xem, con bé sẽ trắng trẻo mềm mại lên thôi."

Vẫn Vẫn và Thao Thao nghi ngờ nhìn con khỉ con đang ở trong lòng bà nội.

Mấy người nói đến chuyện Đại Bảo dũng cảm cứu em, mọi người đều khen cậu bé.

Giang Phàm nói: "Cháu giống cha cháu! Có câu nói thế nào nhỉ, hổ phụ vô khuyển tử."

Bạch Ngọc còn đùa: "Đại Bảo thật là một người anh tối, theo lão Cố, đúng là đàn ông đích thực.

Nếu như không phải Vãn Vãn nhà em lớn hơn thằng bé hai tuổi, em cũng muốn định ra hôn ước cho hai đứa trẻ đó."

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận không biết làm sao chỉ mỉm cười. Bạch Ngọc cũng chỉ đang đùa, chuyện thế này cha mẹ có thể quyết định được hay sao?

Giang Phàm thấy bọn họ không có ý này, vội vàng đổi chủ đề: "Nói đi nói lại, con gái của nhà các anh đã có tên chưa?”

Mẹ Giang cũng ôm cô bé, vô cùng vui vẻ hỏi: "Tên gì thế?"

Lý Thanh Vận nói ra cái tên mà bọn họ đã sớm đặt cho con gái mình: "Cố Yến Vi"

"Yến ninh an nhạc, thanh vi đạm viễn, tên hay quá!" Mẹ Cố suy ngẫm một chút rồi khen ngợi.

Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu thầm nghĩ người có ăn học thật là khác biệt, bọn họ chỉ là muốn tên của ba anh em có thể chỉnh tề ngay ngắn thôi.

Cố Yến Lễ, Cố Yến Thời, Cố Yến Vi.

"Tiểu Vi Vi đáng yêu quá, sau này lớn lên chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như mẹ cháu vậy." Bạch Ngọc lấy một cái khóa bạc đặt vào trong tã lót của cô bé.

"Bạch Ngọc à, quà này quá giá trị, bọn chị không thể nhận được." Lý Thanh Vận vội vàng từ chối.

Bạch Ngọc hung dữ nói: "Em hiếm khi mới tặng đồ cho người khác, không được từ chối."

Mẹ Giang giải thích: "Nhận lấy đi, đứa trẻ này vừa đi một vòng quỷ môn quan, người xưa nói, người lớn tặng đồ cho trẻ sơ sinh, đeo vào sẽ có phúc, coi như là chúng ta an ủi cho Vi Vi, chúc con bé luôn khỏe mạnh vui vẻ."

Lời mẹ Giang nói khiến Lý Thanh Vận không thể đưa ra lý do từ chối nữa, chỉ có thể nhận lấy, lại nợ một ân tình của người ta.

Tiếp nối phía sau chuyện của Trần Quế Chi, ngay sau đó lại khiến cả đại viện sôi sùng sục.

Chồng cô ta bị cắt chức, nhà cửa bị Hồng vệ binh đập phá một lần, chỉ có thể dẫn con trai ảo não trở về quê nhà. Trần Quế Chi lại bị đày đến nông trường ở Tây Bắc để cải tạo. Nếu không có gì bất ngờ, thì cả đời này không thể trở về được nữa.

Ngoại trừ cái đêm kinh hồn ở bệnh viện đó, cả tháng này Lý Thanh Vận ở trong cực kỳ thư thái.

Bởi vì chuyện xảy ra với Trân Quế Chị, lãnh đạo đặc biệt phê cho Cố Đình Chu nghỉ phép nửa tháng, ở nhà chăm sóc trấn an vợ và các con.

Trong nhà có thịt và rau, đã chuẩn bị đầy đủ, mẹ Cố chịu trách nhiệm nấu các món ăn đa dạng, mỗi ngày năm bữa, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Cố Đình Chu thì chịu trách nhiệm chính trong việc chăm sóc Lý Thanh Vận và Tam Bảo.

Xếp theo thứ tự của con cái trong gia đình, biệt danh của Cố Yến Vi thuận lý thành chương là Tam Bảo.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận gọi đi gọi lại liên biến thành Tam Tam.

Bé Tam Tam cực kỳ dễ chăm sóc, mỗi ngày chỉ có đói bụng và đi ¡ mới kêu rầm rì hai tiếng, những thời điểm khác đều chỉ ngủ.

Ngoại hình nhỏ nhắn cũng đúng như mong đợi của mọi người, càng ngày càng đẹp hơn, cũng càng ngày càng giống Lý Thanh Vận.

Đại Bảo mỗi ngày tan học trở về đều phải nán lại hôn thật lâu, đến cả Nhị Bảo cũng bị thằng bé đẩy ra phía sau.

Cố Đình Chu cũng hóa thân thành nô lệ con gái, chỉ cần có thời gian liên canh giữ bên cạnh con gái nhìn chằm chằm, ánh mắt trìu mến mặc cho ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà.

Đây chính là cô con gái mà anh mong chờ suốt mười tháng nay, ngay cả phân hôi hám cũng khen con gái út yêu quý một phen.

Anh chưa từng chăm sóc trẻ em bao giờ, dưới sự hướng dẫn của mẹ Cố, chẳng mấy chốc anh đã có thể bắt tay vào chăm sóc Tam Tam.

Ra ở cữ rồi nghỉ ngơi thêm nửa tháng, Lý Thanh Vận cũng không thể không trở lại với cương vị của chính mình, thời đại này không có chế độ thai sản lâu như ở đời sau.

Trong khoảng thời gian này các tiết học trong lớp, đều do hai giáo viên khác dạy thay giúp cô, nếu còn không trở lại, người ta hẳn sẽ không vui, đặc biệt là Từ Tuệ Mẫn tính toán chi li.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhận được thư tín và bưu phẩm từ quê hương gửi đến, bức thư là do Trình Hoài Sơn viết.

Thanh Hoan cũng sinh rồi, là một cô con gái.

Trình Hoài Sơn thích thú không thôi, phần lớn bức thư miêu tả con gái nhà mình đáng yêu đến mức nào, hận không thể viết ra số lần phân hôi con bé ¡ một lần trong ngày vào trong.

Tuy Lý Thanh Vận rất buồn cười nhưng cũng yên tâm hẳn, cô đặc biệt sợ Trình Hoài Sơn cũng trọng nam khinh nữ giống như nhà họ Dư.

Con gái của Thanh Hoan tên là Trình Phi, biệt danh là Phỉ Phi.

Trong bọc đi kèm với bức thứ còn có một ít con mồi mà Trình Hoài Sơn tự tay săn được, đã ướp hong gió, có thể trực tiếp cho vào nồi nấu.

Lý Thanh Vận cũng sửa sang lại một ít đồ ăn đồ dùng gửi trở về.

Tam Tam là một đứa trẻ may mắn, con bé được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và đầy yêu thương.

Nhưng điều bất hạnh thay, năm con bé sinh ra này lại trùng với thời điểm bè lũ bốn tên tác loạn, rất nhiều chí sĩ chết oan uổng, bị hủy bỏ chức vụ, cũng tăng thêm số lượng phản đồ, nội giác, gián điệp đặc vụ, bị bắt xử theo pháp luật. Bè lũ bốn tên nắm giữ một phần lớn quyền lực trong quân ủy, ngay cả cha của Giang Phàm cũng chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, mỗi người trong khắp quân khu đều cảm thấy bất an, sống trong nơm nớp lo sợ.

Khi chuyển đổi đội ngũ giai cấp, một số lượng lớn người bị phán tội, thật sự khiến người ta đau lòng, Lý Thanh Vận biết rõ ràng giai đoạn lịch sử này nhưng cũng không thể làm gì được, ở trước mặt dòng chảy của lịch sử, người duy nhất cô có thể bảo vệ chỉ có bản thân và gia đình.

Vâ phân Cố Đình Chu, trong tình huống bản thân có thể làm được, anh đã âm thầm trợ giúp rất nhiều người, có kinh nghiệm từ kiếp trước, lại rất quen thuộc đối với tình huống ở quân khu, ai là người tốt, ai là phân tử xấu chân chính, anh rõ ràng hơn bất cứ ai.

Dưới sự điều hành của anh, rất nhiều người tốt đã được cứu thoát khỏi thảm họa.

Vâ phần những người xấu chân chính, giống như cha của Khâu Thục Hà, hạng người kiếm lời đút túi riêng từ trung gian, anh cũng không hề buông tha, trực tiếp khiến ông ta lộ ra dấu vết, bị mang đi tiếp nhận thẩm tra.

Cái đêm mà cha Khâu bị bắt đi, trong lòng Khâu Thục Hà rất sợ hãi, cô ta biết cha mình cũng không trong sạch sẽ gì, một khi bị thẩm tra phát hiện, điều chờ đợi cô ta sẽ chỉ là thảm họa.

Bình Luận (0)
Comment