Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 205

Vốn dĩ căn nhà này cũng đã lâu năm rôi, ước chừng cũng bán không được.

Hứa Cảnh Hồng đã quyết định tặng cho trong thôn.

Hôm nay là mùng bốn, Hứa Tri Viễn tự mình xuống bếp, làm bữa tiệc gia đình đơn giản trong nhà, mời vợ chồng Cố Đình Chu dự tiệc.

Biết được cậu ta muốn rời đi với cha mình, sau này không biết khi nào gặp lại, đáy lòng của Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cũng có một chút đau buồn, nhưng mà càng cảm thấy vui mừng cho cậu ta nhiều hơn.

Bởi vì để tránh cho ba đứa trẻ phá hoại bầu không khí, Lý Thanh Vận đã đưa bọn trẻ đến nhà cổ bên kia để cha Cố mẹ Cố trông nom.

Hai vợ chồng dự tiệc một mình.

Trong bữa tiệc, Hứa Tri Viễn khóc không thành tiếng, cậu ta đứng dậy khom người cúi chào hai người.

"Chú Cố, thím, Nhị Ngưu cảm ơn hai người đã giúp đỡ và chăm sóc cháu những năm qua, chú Cố dạy cháu biết bản lĩnh, thím đã dạy dỗ cháu, những cuốn sách mà thím tặng giúp cháu trụ vững đến bây giờ. Không có các người thì có lẽ cháu không thể sống tới hôm nay, không chờ được cha cháu, cũng không có cuộc sống tốt như bây giờ."

Lý Thanh Vận vội vã đi tới đỡ.

Bị Hứa Cảnh Hồng giơ tay lên cản lại.

"Đồng chí Lý, xin nhận một lạy của đứa trẻ này! Đây là điều mà mọi người nên được. Người cha này cũng nên khom người với mọi người, cảm ơn hai người vì đã chăm sóc rất nhiều khi Tri Viễn còn nhỏ, để thằng bé lớn lên trở thành một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất. Tôi, Hứa Cảnh Hồng mãi mãi nợ vợ chồng hai người, sau này nếu có yêu cầu gì thì sẽ không chối từ." Nói xong, Hứa Cảnh Hồng cũng trịnh trọng đứng lên, lạy hai người họ một cái.

Hai vợ chồng vội vã ngăn cản.

"Không được, không được. Kỹ sư Hứa, ông là người có học thức cao, tạo phúc cho cả quốc gia và dân tộc chúng ta, chúng tôi nên cảm ơn sự cống hiến quên mình của ông mới đúng. Lý Thanh Vận đỡ lấy ông ấy.

"Các người cứ để tôi lạy một lạy này đi! Nếu không sau này tôi sẽ cảm thấy bất an trong lòng."

Lý Thanh Vận đành phải buông tay, để cho ông ấy khom mình xong.

Hai vợ chồng cũng đáp lễ lại.

Ngàn vạn lời muốn nói đều chỉ ở trong một lạy này.

Sau cùng, Cố Đình Chu hỏi Hứa Cảnh Hồng về một vài dự định đối với tương lai của Hứa Tri Viễn. Hai người bàn bạc rất ăn ý về vấn đề này.

Hứa Cảnh Hồng suy đi nghĩ lại, quyết định để con trai không đi theo lối cũ.

Trước tiên, theo một chuyên gia, học hỏi một chút bản lĩnh phòng thân, với bối cảnh của Hứa Cảnh Hồng, sau này tùy tiện tìm đại cho cậu ta một ghế ở bộ ngành an ninh quốc gia không phải là vấn đề.

Trình độ của Hứa Tri Viễn quá kém, không phải ngày một ngày hai là có thể bổ sung được.

Đi theo con đường học vấn thì chắc chắn là không thể thực hiện được.

Con trai của nhà khoa học của một quốc gia lớn mà gần như lại mù chữ, Hứa Cảnh Hồng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đón nhận kết quả này.

Cố gắng hết sức đi tìm lối thoát cho con trai.

Nếu như sau này Hứa Tri Viễn muốn làm mọt gạo cả đời, Hứa Cảnh Hồng cũng có thể nuôi nổi cậu ta.

Thế nhưng Hứa Tri Viễn tự mình bày †ỏ rằng cậu ta muốn học võ.

Sau này sẽ giống như người mặc thường phục bên cạnh Hứa Cảnh Hồng vậy, có thể một chọi mười, cũng rất tuyệt vời.

Hai năm qua thường xuyên săn thú, cậu ta cũng rèn luyện được một cơ thể săn chắc, rắn chắc.

Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận bày tỏ sự ủng hộ.

Cũng mong ước sau này cậu ta có thể tỏa sáng trên con đường của chính mình.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lý Thanh Vận làm một vài lương khô ăn trên đường, đi tiễn Hứa Cảnh Hồng và Hứa Tri Viễn.

Hứa Cảnh Hồng viết số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của mình, giao cho Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận cũng viết địa chỉ của quân đội cho bọn họ.

Thuận tiện sau này liên lạc.

"Bây giờ tôi thường xuyên ở Kinh thị, nhưng thật ra cũng không xa lắm, có thời gian thì chắc chắn sẽ liên lạc thường xuyên. Có bất cứ việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, đừng ngại.'

"Được, chúc ông đi đường thuận lợi.'

"Chú Cố, thím, cháu đi đây, cảm ơn hai người, sau này đừng quên cháu." Hứa Tri Viễn mang theo mong chờ đối với tương lai và thấp thỏm ngồi trên xe bò.

"Đi đi, Tri Viễn, hy vọng cháu cưỡi gió đạp sóng, bay xa hàng nghìn dặm.”

Sau khi người nhà họ Hứa rời đi.

Nhà cổ của nhà họ Cố đã xảy ra tranh đấu kịch liệt.

Chị dâu cả Cố biết mỗi tháng Lý Thanh Vận cho mẹ Cố mười đồng tiền lương, trong lòng cô ta đã suy nghĩ, năm nay chắc chắn phải giữ mẹ Cố ở lại, dần dần lâu ngày, chắc chắn có thể khiến cô ta chiếm được ưu thế.

Trong tay mẹ Cố có ít nhất là hai trăm đồng tiền.

Cố Đình Hoa cũng âm thầm nhắm tới việc lấy số tiền kia, nhưng mà cũng không phải cô ta muốn làm của riêng.

Cô ta muốn mượn.

Mỗi ngày hai người đều ngấm ngầm chờ đợi ở nhà cổ của nhà họ Cố, muốn thăm dò ý tứ của mẹ Cố.

Nhìn thấy thời gian mà nhóm người Cố Đình Chu rời đi càng ngày càng gần.

Hai người đều hơi nóng lòng.

Cố Đình Hoa đã trực tiếp lật bài với mẹ Cố

"Mẹ, mẹ có thể cho con mượn một ít tiền được hay không?"

"Con đã xài hết số tiền mà Tôn Chí Cường bồi thường rồi sao?" Mẹ Cố ngạc nhiên.

"Chút tiền đó đã mua nhà rồi, hai năm nay sớm đã tiêu xài rất nhiều rồi. Con có một người bạn, bây giờ cô ấy gả đến trong thị trấn rồi, có rất nhiều tài nguyên trong tay, con muốn mượn mẹ một ít tiền, đi theo cô ấy lén lút làm ăn nhỏ, kiếm tiền nuôi sống con và Nguyệt Nguyệt." Người bạn mà Cố Đình Hoa nói chính là Điền Mỹ Tuyết.

Nửa năm trước cô ta đi thị trấn, gặp được Điền Mỹ Tuyết, không ngờ bây giờ cô ta đã thay đổi rất nhiều.

Ăn mặc quần áo xinh đẹp thời thượng và giày da bằng da thật, trên mặt còn trang điểm.

So với Điền Mỹ Tuyết mặt mày xám xịt kia thì đã thay đổi rất nhiều,

Suýt chút nữa cô ta không dám nhận, vẫn là Điền Mỹ Tuyết chủ động chào hỏi với cô ta, cô ta mới biết mình không nhìn lâm.

Sau đó, khi cô ta cố ý tiếp cận thì mới biết rằng Điền Mỹ Tuyết vậy mà lại gả vào trong thị trấn.

Hơn nữa, bây giờ cô ta giàu có như vậy đều do cô ta kiếm được nhờ bán đồ ở chợ đêm.

Vì thế Cố Đình Hoa cũng dấy lên suy nghĩ, cô ta cảm thấy Điền Mỹ Tuyết có thể làm thì cô ta cũng có thể.

Cô ta thật sự đã chịu đủ những ngày tháng khốn khó này rồi.

Dưới sự cầu xin khổ sở của cô ta, Điền Mỹ Tuyết đã đồng ý dẫn cô ta đi làm ăn nhỏ, thế nhưng cần có tiền vốn. Bởi vì không đủ tiền vốn, nửa năm gân đây cô ta vẫn luôn tích góp tiền, biết rõ mẹ Cố có tiền trong tay, cô ta bèn này ra ý nghĩ.

"Làm ăn? Đình Hoa à, nghe mẹ khuyên một câu, bây giờ cha của con vẫn có tiếng nói ở trong thôn, có sự chiếu cố của ông ấy, con làm việc đàng hoàng là cũng có thể nuôi sống con và Nguyệt Nguyệt rồi. Đừng nghĩ ngợi về những thứ không đáng tin cậy kia, nếu chuyện làm ăn đó dễ làm như thế, lỡ như bị tóm được thì con bảo sau này Nguyệt Nguyệt phải làm sao? Mẹ và cha của con phải làm sao?" Mẹ Cố cố gắng khuyên nhủ.

"Sẽ không đâu, người bạn kia của con, cô ấy nói phía trên cô ấy có người, chắc chắn không vấn đề gì, mẹ cứ cho con mượn đi! Con đã chịu đựng đủ cuộc sống như này rồi, suốt ngày cày cuốc trong ruộng thì có thể có tiền đồ gì chứ, con không hề muốn sau này Nguyệt Nguyệt của con sẽ giống như con. Chị dâu hai chưa từng đọc sách mà cũng có thể dạy lớp Dục Hồng trong quân đội, tốt xấu gì con cũng từng học trung học cơ sở, nhưng lại phải ở trong núi này bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Mẹ, mẹ hãy giúp con đi! Tôi không lấy không tiền của mẹ, đợi con kiếm được tiền thì sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho mẹ.

Mẹ Cố là người mềm lòng, nghe thấy con gái than thở khóc lóc lên án như vậy, cũng cảm thấy giống như cuộc sống quá tàn nhẫn đối với cô ta.

"Được rồi, tiền này sẽ đưa cho con trước, đừng nói với cha con."

Cô ta đứng dậy, đang chuẩn bị đi lấy tiên.

Chị dâu cả thẳng thừng đạp một đạp, đạp cửa phòng của bọn ho văng ra.

"Con không đồng ý! Từ đâu mà em lại mặt dày như vậy? Một đứa con gái đã gả đi mà lại trở về kiếm cha mẹ xin tiền, là lý lẽ gì chứ."

Khi chị dâu cả Cố nghe thấy câu nói sau cùng kia của mẹ Cố, tưởng rằng mẹ Cố đã cho không tiền này cho Cố Đình Hoa, tức giận nổi trận lôi đình, đến cả trong bụng nhóc con cũng đều quên mất.

Thế là Cố Đình Hoa và chị dâu cả Cố đã nảy sinh cuộc tranh đấu khốc liệt nhất từ trước tới nay.

Thậm chí hai người còn bắt đầu đánh nhau.

Bình Luận (0)
Comment