Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 23

Lúc tỉnh dậy, nhìn căn nhà sáng sủa hơn nhiều, ánh mặt trời rọi thẳng lên tường tạo thành những bóng lốm đốm. Lý Thanh Vận có hơi ngẩn ngơ.

Sau vài phút ngơ ngẩn cô mới tỉnh táo lại, lại bắt đầu một ngày nuôi con.

Sau khi hâm nóng bánh bao và pha sữa bột, Đại Bảo cũng rời giường, cô dạy cậu bé đánh răng rửa mặt với bàn chải mới và khăn lau mặt. Sau khi cậu bé làm được rồi, vết ố vàng trên răng cũng được chà hết.

Lý Thanh Vận đã kiểm tra xem cậu bé có bị sâu răng hay không thì phát hiện là không, chỉ bị ố vàng thôi. Cô ngẫm thì thấy cũng đúng, Đại Bảo còn nhỏ cũng chưa từng ăn đồ ngọt nên giờ vẫn vớt vát được.

Năm cái bánh bao chia Đại Bảo hai cái, cô ba cái, hai người ăn no căng. Hôm qua lúc tắm rửa, chiếc áo sạch sẽ duy nhất của Đại Bảo cũng bị rách nên không có quân áo thay, cậu bé còn đang mặc đồ dơ hôm qua.

Ăn cơm xong cô để Đại Bảo rửa bát còn cô cho Nhị Bảo uống sữa. Sau khi cho bé con đi tè và để mấy cái tã đã thay vào trong không gian tạm, cứ cách vài ngày rồi lấy chúng ra xử lý thì sẽ an toàn hơn.

Bây giờ Nhị Bảo còn chưa nhận biết được gì, chỉ cần ăn ngon uống đủ là sẽ tự chơi, nhìn nóc nhà, mút ngón út, kêu ê a với mẹ, ngoài việc phải chú ý tới việc thay tã và bú sữa ra thì còn lại rất dễ nuôi.

Lý Thanh Vận đặt cậu bé qua bên cạnh, cắt một mảnh vải bông màu xanh, trắng kết hợp với màu đen, chuẩn bị may mấy chiếc áo và quần đùi cho hai đứa bé. Hiện tại trời nóng nên có thể mặc áo lót nhưng khi trời sang thu thì chỉ có thể mặc bên trong như áo nên.

Áo quần dài khó may nhưng quần đùi thì đơn giản hơn nên cô biết. Hơn nữa cô cũng phải nâng cao tay nghề may đồ lên nếu không về sau sẽ phải luôn làm phiên người khác.

Ba miếng vải đã cắt có thể may cho Đại Bảo Nhị Bảo ba cái áo lót và hai cái quần đùi nhỏ.

Thật ra vải trong không gian có nhiều màu sắc, nhưng có những màu xã cung ứng không bán, thành phố lớn may ra sẽ có chứ trong thôn thì không, nên cô không dám lấy mấy màu quá mới, chỉ có thể cho hai đứa bé mặc xanh trắng đen thôi.

Cắt vải tốn một ít thời gian, may vào thì nhanh hơn, chỗ cân may của ót lót rất ít, cái đầu còn hơi xiêu vẹo, nhưng sau khi tìm được cảm giác cô càng làm càng quen tay, đường may cũng ngay ngắn hơn. Chỗ cần may của quần đùi cũng ít, nhưng đáy quần lại hơi phức tạp, chỗ cạp quần có dây thun để em bé mặc dễ hơn.

Một buổi sáng cô đã làm xong hai cái áo lót và quần đùi. Cô nhớ Đại Bảo đã bốn tuổi rồi nhưng vẫn chưa mặc quần l.ót, toàn để m.ông tr.ần mặc quần ngoài thôi, cô lại lấy thêm vải bông trắng may hai cái quần l.ót.

Nuôi con quả không dễ dàng, có nhiều việc phải quan tâm lắm.

Đại Bảo mặc quần áo mới, đứng soi nửa ngày trước cái gương duy nhất trong nhà.

Lý Thanh Vận nhớ lại bộ dáng lúc cô mới gặp cậu bé, chỉ mới hai người mà tưởng như hai người. Tuy bé vẫn gầy yếu nhưng đã có tỉnh thân hơn nhiều, đã trở thành một đứa bé sạch sẽ, năng nổ.

Da của hai đứa bé đều giống cô, trắng đến chói mắt, còn gương mặt anh tuấn của Đại Bảo thì giống bố, Nhị Bảo thì giống cô hơn.

Có quần áo mới rồi, cô liên vứt hết đống quần áo rách của hai đứa bé đi.

Buổi trưa hai mẹ con ăn cơm với tảo bẹ và canh sườn heo đậu xanh vừa thanh nhiệt vừa bổ dưỡng.

Canh sườn heo là do Lý Thanh Vận vừa may quần áo vừa làm vì khá đơn giản và không cân canh, chỉ cần bật nhỏ lửa là được.

Hiện tại Nhị Bảo cứ cách bốn giờ là sẽ cho ăn một lần, chủ yếu là bé uống sữa, lúc cô nấu cháo cũng cho cậu bé ăn một ít.

Buổi trưa, sau khi hai đứa bé ngủ, Lý Thanh Vận vẫn chưa buồn ngủ, nên cô làm hoành thánh, một chậu tóp mỡ, bỏ thêm chút miến, bắp cải, nấm khô, nêm theo công thức bí truyền của mình, cô gói được hơn một trăm cái hoành thánh.

Cô đã quen làm những việc này khi ở quán nên không thấy mệt. Trước đây khi làm việc, cô cũng tự gói hoành thánh bỏ tủ lạnh, nếu không có thời gian nấu cơm thì cô sẽ nấu hoành thánh, vừa tiện vừa nhanh còn tiết kiệm tiên.

Nhưng không thể để lộ hoành thánh ra ngoài nếu không cô sẽ bại lộ. Cô liên bỏ vào không gian để dự trữ, lúc muốn ăn thì có thể lấy ra để nấu, đến lúc đó tránh Đại Bảo là được.

Cô vừa thu dọn xong thì Nhị Bảo liên tỉnh cũng đánh thức cả anh trai. Đại Bảo giúp em trai thay tã mới rồi hai đứa chơi trên giường, Lý Thanh Vận pha sữa xong thì để Đại Bảo cho em uống còn cô mặc quần áo bẩn, đội mũ rơm rồi đi ra khu đất tự giữ.

Đất tự giữ không lớn, cũng có khá nhiều loại rau, vùng này có khá nhiều loại rau, tuy chất lượng không bằng với rau siêu thị bán sau này nhưng thắng ở rau sạch, chúng đều được trồng trong nông trại nên ăn vào khỏe mạnh hơn.

Miền Bắc mùa đông kéo dài, loại rau duy nhất có thể dự trữ được là bắp cải, củ cải, khoai tây và hành tây, chứ không có loại khác, cho nên cô phải nghĩ cách để dự trữ ít đồ ăn cho mùa đông.

Bình thường Lý Chiêu Đệ chẳng làm lụng gì, nên có nhiều loại rau vẫn chưa hái đã bị hỏng hết, đúng là đáng tiếc, giờ cô phải hái mấy loại rau phải hái.

Sắp vào thu rồi, bí đỏ và bí đao đã chín, cuống dưa đã khô nên có thể hái được, tổng cộng có ba trái bí đỏ và hai trái bí đao.

Nhiều nhất là đậu đũa và đậu cô-ve, cô hái được tận hai rổ nhưng tiếc là nó già rồi, mướp cũng hái được một rổ cả non lẫn già.

Một giỏ dưa chuột lớn, hơn chục quả cà tím nhỏ và một giỏ lớn ớt xanh, đỏ.

Cuối cùng là cà chua, cà chua trông ở nông thôn rất nhỏ, giống cà chua bi vậy, vỏ mỏng, vị chua ngọt, ăn khá ngon, cô cũng hái được một túi lớn.

Sau khi hái hết rau, cô nhổ hết cành, dây leo trên đất vứt sang một bên, đợi khô thì sẽ đốt.

Nhiệm vụ thu hoạch đất tự giữ coi như hoàn thành, hai ngày tới phải trồng một ít rau dưa dự trữ cho mùa đông, nếu không sẽ muộn mất.

Theo lý thuyết, mấy rau dưa này sẽ phải trồng bằng hạt, nhưng cô không biết nhiều về nó cũng ngại phiền phức, nên cô thấy mua cây giống từ không gian chứ không muốn mua hạt giống.

Cô giả vờ bỏ rau củ vào trong hầm nhưng thực chất là cất vào không gian. Lý Thanh Vận trở lại sân trước, bỏ mũ rơm ra để tản nhiệt, tóc cô đã mướt mồ hôi, quần áo cũng vậy, sau lưng ướt đẫm. Nông dân đúng là không dễ làm.

Đại Bảo nhanh chóng bưng cho mẹ một cốc nước, Lý Thanh Vận uống xong thì thấy thoải mái hơn nên khen Đại Bảo vài câu, cậu bé vui vẻ cười híp mắt. Trẻ con đúng là dễ thỏa mãn.

"Hôm nay Đại Bảo rất ngoan, giúp mẹ chăm em trai, còn mang nước cho mẹ uống, mẹ thưởng cho con hai cục kẹo, con tự lấy đi nhé."

Đại Bảo vui vẻ chạy đi, Lý Thanh Vận ở phía sau hô lên: "Đừng cho em trai ăn đấy.

"Con biết rồi mẹ, mẹ nói hai trăm lần rồi á." Thằng bé vui cực kỳ.

Trẻ con khó nuôi, có chút chuyện cũng nguy hiểm đến tính mạng, dị vật mắc vào cổ họng, ngạt thở có thể gây tử vong, kiếp trước cô đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy nên Lý Thanh Vận rất chú ý tới vấn đề an toàn.

Bình Luận (0)
Comment