Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 29

Sau khi nhóm người Giang Phàm ngủ thẳng đến năm giờ mới thức dậy thì trong nhà lập tức trở nên ồn ào ầm ĩ vì mọi người giới thiệu lẫn nhau và cùng nhau trò chuyện.

Sau khi Cố lão đại Cố Đình Xuyên tan tầm cũng dẫn theo hai đứa con gái lại đây.

Ba người phụ nữ bận việc ở phòng bếp, mấy người đàn ông thì ở nhà chính nói chuyện, hai cô gái nhỏ của nhà anh cả đang chơi đùa cùng với Đại Bảo ở trong sân, Nhị Bảo thì được cha của cậu bé trông nom, Lý Thanh Vận chỉ cần canh thời gian cho cậu bé ăn sữa là được, việc này tạm thời cha của cậu bé không làm được.

Tính toán thời gian ăn cơm xong thì bên này bắt đầu nấu nước, xương sườn và thịt gà đều cần hầm trước, nếu không sẽ rất cứng, nhai không nổi. Hôm nay Lý Thanh Vận làm bếp chính, hai món ăn này cô cũng làm quen tay nên cũng không có gì phải sợ, làm rất lưu loát.

Là linh hồn của đời sau nên cô cũng quen với cách nấu ăn của đời sau, nhưng ở trong mắt của mẹ Cố và chị dâu cả Cố thì đúng là cách tiêu xài của người đàn bà phá của.

Dùng dầu nhiều, nguyên liệu và gia vị đầy đủ, thịt nhiêu rau dưa ít.

Nhưng vì hôm nay là ngày đãi khách, cũng nên làm mấy món ăn cho ra trò cho nên hai người đều nhịn không có hé răng.

Mãi cho đến bắt đầu xào các món chay, khi nhìn thấy cô đổ dầu vào nồi giống như dầu đấy không cần tiên mua thì chị dâu cả Cố đã đứng ngồi không yên trong khi mẹ Cố còn chưa kịp mở miệng.

"Chiêu Đệ à, sao em lại cho nhiều dầu vào như vậy chứ, số lượng dầu này có thể dùng để xào mấy chậu đồ ăn đấy.

Mẹ Cố cũng muốn nói là dùng dầu quá nhiều, nhưng thấy con dâu cả đã nói trước nên cũng không có mở miệng.

Lý Thanh Vận nghe có người gọi chính mình bằng cái tên Chiêu Đệ đột ngột như vậy thì lại hơi ngạc nhiên, sớm muộn gì có một ngày cô cũng phải sửa lại cái tên không hay ho này.

"Chị dâu cả, món cà tím xào đậu que này cần phải dùng dầu xào ăn mới ngon, bình thường em cũng không dám làm như vậy, hôm nay không phải có khách đến nhà hay sao, người phương nam rất tinh tế, sẽ không cục mịch như người phương bắc chúng ta."

Cô cũng biết người ở thời đại này rất tiết kiệm nên thật ra cô đã để dầu ít lại rồi, nhưng so với người bình thường chỉ dùng vải xô thấm dầu chà vào đáy nồi như chị dâu cả Cố thì đúng là cô cho dầu cực kỳ nhiều.

Nghe cô nói như vậy thì mẹ Cố và chị dâu cả Cố cũng không nói thêm gì được nữa, nhưng cảm nhận về độ phá của của cô ở trong lòng họ lại sâu hơn một tâng.

Nếu họ nhìn thấy được các loại lương thực tinh và nhiều loại đậu tràn đầy trong ngăn tủ mà cô đã khóa lại kia thì sẽ càng giật mình thêm.

Món chay dĩ nhiên không thể so sánh với các món thịt hâm, thịt gà và xương sườn sẽ tự mình tiết dầu ra, nhưng nếu xào rau củ mà không để dầu vào thì hương vị sẽ giống như dùng nước luộc, không có mùi vị gì.

Chịu đựng đôi mắt như đèn pha nhìn chằm chằm vào mình để đánh giá của hai người phụ nữ bên cạnh, nên bữa cơm này Lý Thanh Vận hoàn thành thật gian nan. Gà hầm nấm, xương sườn hầm đậu que, gà cung bảo, cà tím xào đậu que, cà chua xào trứng, cá kho, khoai lang ngào đường, khoai tây thái sợi xào chua cay, canh trứng rau xanh, món chính là bánh bột ngô áp chảo.

Thức ăn được bày biện tràn đầy cả một bàn, tám món ăn và một món canh, cộng thêm trứng gà thì có đến năm món ăn mặn, như thế này thì còn long trọng hơn rất nhiều so với bữa ăn mừng năm mới nữa.

Cha Cố và hai người con trai ngồi ở trên giường đất đón tiếp khách, chủ yếu là vì lo lắng cho vết thương của Cố Đình Chu.

Phụ nữ và trẻ con thì ngồi bàn riêng ở gian phòng bên ngoài.

Bọn nhỏ vây quanh ở trước bàn, nghe mùi hương đã thèm đến nhỏ dãi, còn vui vẻ hơn so với ngày mừng năm mới, nhưng không có ai dám trộm ăn một miếng. Chờ mẹ và bà nội bận việc xong đến đây rồi mới cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, ghế ở trong nhà không đủ nên mấy người lớn ngồi trên mấy cái ghế xếp.

Trong lúc nhất thời, phòng trong phòng ngoài đều đầy ắp tiếng nói cười sôi nổi.

Đại Ni nếm thử một miếng khoai lang ngào đường, ngọt đến tận ruột gan.

"Thím hai làm khoai lang ăn ngon quá, còn ngọt hơn đường nữa."

Nhị Ni cũng nói phụ họa theo: “Chú của cháu thật hạnh phúc, thím hai biết làm nhiều món ngon như vậy!"

"Mẹ của em nấu ăn ngon nhất." Đại Bảo cho một miếng thịt vào miệng, cũng mở miệng khen theo.

Hai cô gái nhỏ đều nhìn em trai với đôi mắt đầy hâm mộ, ba đứa nhỏ tiếp tục cắm đầu ăn ngấu nghiến, bữa cơm này có thể nói là bữa cơm ngon nhất mà chúng được ăn từ lúc chúng chào đời cho tới nay, cho nên nhất định phải ăn thật là no.

Lý Thanh Vận mỉm cười, đưa cho bọn chúng đĩa rau.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút, hôm nay muốn ăn bao nhiêu cũng được, thím bao hết." Nhiêu đồ ăn như vậy lại đều nấu với số lượng lớn, khẳng định là sẽ đủ ăn.

Mẹ Cố và chị dâu cả Cố bốn mắt nhìn nhau, trong lòng họ cũng thừa nhận những món ăn này rất long trọng và lịch sự, tốt hơn họ nấu nhiều, nhưng họ lại không muốn thừa nhận về vấn đề kỹ thuật nấu nướng. Cuối cùng chị dâu cả Cố còn nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cho nhiều dầu và đường như vậy mà còn ăn không ngon hay sao? Đồ tốt nhiều như vậy, xào đế giày ăn cũng ngon nữa là."

Lý Thanh Vận nghe thấy lời cô ta nói thì gương mặt trở nên xám xịt mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, lúc giữa trưa nhìn chằm chằm vào cô rồi lên mặt dạy đời thì cũng thôi đi, đô ăn cũng đã bưng lên bàn hết cả rồi mà vẫn còn líu ra líu ríu không để yên, nhiều món ngon như vậy cũng không chặn được miệng của cô ta, thật sự là quá nể tình cô ta rồi.

Đúng thật vậy, mấy ngày nay Lý Thanh Vận thay đổi làm cho chị dâu cả Cố có chút mất tự chủ, thêm nữa lúc giữa trưa Lý Thanh Vận cũng tỏ ra dễ tính và dễ tha thứ cho cô ta, nên cô ta đã quên tính tình của nguyên chủ lúc trước.

Mẹ Cố rất có ánh mắt, nhìn thấy sắc mặt của Lý Thanh Vận thì đột nhiên nhớ tới người này là một người không hề nể nang ai, muốn lật bàn thì sẽ lật bàn, hôm nay trong nhà lại có khách, lại làm nhiều món ngon như vậy, cũng không thể để chuyện xấu xảy ra được.

Bà ấy lập tức nhẹ giọng nói: "Mẹ Đại Ni, câm miệng lại ăn cơm đi, nhiều món ngon như vậy cũng không chặn được miệng con sao, không ăn thì về nhà đi."

Từ trước đến giờ mẹ Cố luôn là người quản thúc chị dâu cả Cố rất gắt gao, mẹ Cố lên tiếng thì chị dâu cả Cố cũng biết chính mình đã nói quá nhiều, cô ta trộm liếc nhìn sắc mặt vợ thằng hai một cái, thấy mặt cô đen tựa như đáy nồi, giống như muốn phát nổ ngay lập tức.

Cô ta lập tức quay sang Lý Thanh Vận rồi lộ ra một nụ cười lấy lòng, Lý Thanh Vận không thèm để ý tới cô ta, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt nhìn rất khó coi, việc này coi như cho qua.

Cuối cùng trên bàn ăn không có ai nói chuyện, đều vùi đầu ăn cơm, Đại Bảo không nhận ra lời ẩn ý trong lời nói của người lớn, tập trung mà ăn.

Đại Ni, Nhị Ni biết là mẹ của mình nói sai rồi nên làm cho thím hai không vui, lại thêm từ trước tới nay đã biết sự lợi hại của thím hai ở tại nhà cũ họ Cố nên hai cô bé cũng không dám nói chuyện, vùi đầu ăn chăm chú.

Lý Thanh Vận nghĩ hôm nay trong nhà có khách, không thích hợp cãi nhau, nếu không thật sự cô có thể sẽ cho vị chị dâu này một bài học.

Tôi dùng chút dầu thì có sao vậy, dùng chút đường thì lại thế nào, ăn gạo nhà chị à, tốt bụng mời cả nhà mấy người lại đây ăn cơm, ai mà ngờ lại tự mình rước lấy phiền phức, cứ nói mãi không ngừng.

Cô cũng biết bụng dạ của chị dâu cả Cố không xấu, chỉ là có chút bệnh nhẹ của dân quê, hơn nữa quan điểm cũng không hợp với bản thân.

Nhưng cô lại không muốn mặc kệ tật xấu này của cô ta, chỉ là mẹ Cố cũng giống như vậy, nếu không tiếp nhận được phong cách làm việc của cô thì sau này có lẽ ít tới lui thì tốt hơn, dù sao có đại diện qua bên đấy là được rồi.

Vì mục đích hòa nhập với người khác mà làm mình chịu uất ức thì không phải là điều cô muốn.

Nghĩ thông suốt điểm ấy nên cô lại bắt đầu vui vẻ trở lại đưa đĩa rau cho bọn nhỏ, chỉ là cuối cùng cô vẫn không hề phản ứng tới chị dâu cả Cố.

Trong lòng mẹ Cố thở dài một hơi, tính tình của vợ thằng cả thật ra không xấu, nhưng lại thích ham chiếm lợi nhỏ, ích kỷ, yêu khoe mẽ, phần lớn các phụ nữ ở nông thôn đều là như vậy, cứ luôn để ý nhà hướng đông như vầy, nhà phía tây như kia. Mấy ngày nay bà ấy nhìn thấy vợ thằng hai làm việc thì cảm thấy thật không tệ, càng ngày càng có trình tự, thoải mái, dứt khoát nhanh nhẹn, cũng không có thói xấu, chỉ là tính tình không tốt, không biết tiết kiệm, tiêu tiền hoang phí.

Tuy rằng bà ấy không muốn nhận nhưng đúng là trong lòng của bà ấy đã chậm rãi nghiêng về vợ thằng hai, vừa khéo đứa con này cũng là khi bà ấy có được khi về già, mà từ trước đến nay lại rất có tiên đồ.

Cùng lúc thì vợ thằng hai sinh được hai đứa cháu nội, đây là gốc rễ của gia đình nhà họ Cố này, hiện tại vợ thằng hai cũng trở nên tốt hơn nhiều, nhưng trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện phiền toái gì nữa.

Sau này vẫn nên để cho hai người các cô cách xa một chút đi, vợ thằng cả là một người không kín miệng, nói chuyện lại hay đắc tội với người ta, vợ thằng hai thì cũng không phải là người có thể nhịn nhục.

Bình Luận (0)
Comment