Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 31

Bên kia.

Chị dâu cả Cố ăn cục tức to đùng ở nhà thằng hai nên cũng ấm ức mãi không dứt, hai đứa nhỏ đã ngủ say, cô ta đá người đàn ông của mình.

"Anh có biết hôm nay em nhìn thấy cái gì lúc ở nhà thằng hai không?”

"Nhìn thấy gì?" Cố Đình Xuyên còn không thèm mở mắt, chỉ trả lời cho có lệ.

"Quần áo của Đại Bảo với Nhị Bảo đều là đồ mới tinh, đến cả tã của Nhị Bảo cũng đổi thành mới, lại còn là loại vải bông trắng mềm mại nữa. Em nghe mẹ nói nhà thằng hai đưa cho mẹ hai mảnh vải để may quần áo mặc, anh nói thử xem, cô ta lấy đâu ra nhiêu vải như vậy? Còn cả cái tủ bát nhà cô ta nữa, chắc chắn giấu không ít đồ tốt trong đấy đâu, thậm chí em còn không cần dùng sức để đẩy, bên trong chất đầy đồ. Nhị Bảo thì được uống sữa bột, cả cái bình thuỷ tinh nhỏ đấy nữa, chắc chắn không phải hàng rẻ tiền."

Nếu không phải trong nhà có nhiều người thì có lẽ cô ta đã moi thêm được nhiều thông tin nữa rồi, nhưng vì nhiều người quá không tiện, ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của cô ta.

"Chẳng phải như vậy cũng tốt sao? Cuộc sống của Đại Bảo với Nhị Bảo trước đây đáng thương biết bao, giờ khó khăn lắm Lý Chiêu Đệ mới đối tốt với bọn họ."

Cố Đình Xuyên đã đánh giá thấp bản chất xấu xa của con người, anh ta chưa từng tìm hiểu về vợ mình.

Trước đây, khi hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo có cuộc sống không được sung túc đủ đầy, cô ta lấy ra so sánh, cảm thấy mấy đứa nhà mình có cuộc sống quá tốt nên đâm ra thương hại họ mấy phần. Bây giờ thì ngược lại, thấy hai đứa trẻ kia có cuộc sống tốt hơn con mình, cô †a so sánh thấy bất công, tự hỏi tại sao họ lại sống tốt hơn mình.

Đây là bản chất con người, chỉ muốn người ta nghèo chứ không muốn người †a giàu.

"Từ trước tới giờ Đại Ni và Nhị Ni nhà chúng ta chưa từng được uống lại sữa đó bao giờ, khi đó em không có sữa, sao em trai anh không lấy ít sữa bột cho mấy đứa nhỏ nhà chúng ta? Rõ ràng Lý Chiêu Đệ có nhiều vải như vậy mà cũng không thèm cho hai đứa nhỏ nhà ta." Chị dâu cả Cố nói.

"Vậy thì em để Đại Ni với Nhị Ni làm con trai của chú hai đi, thế thì được uống đồ đắt rồi. Suy cho cùng vẫn là anh không có bản lĩnh, không mua được mấy thứ đó cho con gái em. Tốt nhất là em hãy nuốt hết những suy nghĩ dơ bẩn đó xuống bụng cho anh, thời điểm em có cuộc sống tốt, em có từng chăm sóc Đại Bảo với Nhị Bảo ngày nào chưa? Em có cầm được thứ gì từ nhà mình sang cho bọn nhỏ không? Thậm chí mỗi lần mẹ dẫn Đại Bảo về nhà ăn một bữa cơm, em cũng tỏ thái độ này kia, nhìn người ta không ra cái gì! Chỉ là anh không muốn để ý đến em thôi.

Mặc dù nói Cố Đình Xuyên không có bản lĩnh gì lớn, không giỏi kiếm tiên như em trai mình, nhưng anh ta vẫn là một người thực tế hiểu chuyện, cũng được đánh giá là một thanh niên chính trực đầy triển vọng trong thôn.

Những lời ấy khiến chị dâu cả Cố á khẩu không nói thêm được lời nào.

"Em không có ý đó..."

"Đi ngủ sớm đi, đừng nghĩ tới những cái không phải của mình nữa. Vợ thằng hai lấy vải dệt may quần áo cho bọn nhỏ, em làm sao thì làm, đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng. Chỉ cần để anh phát hiện em có những suy nghĩ không nên có, em cũng đừng trách anh, miếu nhà anh nhỏ, không chứa được Phật lớn."

Cố Đình Xuyên sợ cô ta lại sinh lòng lợi dụng người khác nên buông lời uy hiếp, cảnh cáo.

Bấy giờ chị dâu cả Cố mới chịu dừng lại, cô ta cũng không dám, mẹ chồng và chồng mình đã lên tiếng nhắc nhở, chỉ cần cô ta dám làm chuyện gì, chắc chắn người đàn ông này sẽ nói được làm được thật.

Nhưng cũng không sao, sau khi nhà cô ta may xong thì vẫn còn dưa lại không ít vải dệt, nghĩ đến đây, lòng đố kỵ ghen ghét trong lòng cô ta cũng dần hành quân lặng lẽ.

Hai vợ chồng ngủ trong tư thế quay lưng vào nhau.

Đôi vợ chồng già nhà họ Cố cũng đang nói về chuyện này hôm nay.

"Trước đây tôi thấy ngoài việc không sinh được con trai ra thì vợ của thằng cả không có gì không được, lúc nào cũng chăm sóc tốt cho chồng con, còn có thể đi làm công kiếm công điểm. Nhưng bây giờ lại thấy nó bụng dạ hẹp hòi, nói như rồng leo mà làm thì như mèo mửa. Mặc dù thằng hai hơi phá của chút, nhưng những phương diện khác đang dần trở nên tốt hơn rồi, thành ra lại có cuộc sống thoải mái hơn nhà thẳng cả chút." Mẹ Cố cảm thán.

"Nếu bây giờ chúng ta đã đi theo nhà thằng cả thì không nên nặng bên này nhẹ bên kia, tránh để anh em bất hoà. Phải đối xử bình đẳng với gia đình nhỏ của cả hai đứa, không được học cách nhìn của đàn bà, trọng nam khinh nữ, như vậy sẽ khiến thằng cả buồn. Thằng cả vốn đã không được thoải mái vì có hai đứa con gái rồi." Cha Cố nói.

Trước đây cha Cố từng hầu hạ đèn sách cho con trai nhà địa chủ nên cũng có chút kiến thức, sau khi giải phóng cha Cố trở về nhà rồi lại đi làm lính mấy năm.

Sau khi trở về, cha Cố cưới vợ sinh con trong thôn, rồi lại sống theo đúng nguyên tắc nói một không hai, tính cách chính trực nên mọi người đều tin tưởng cha Cố, chọn cha Cố làm trưởng thôn, ngay cả đại đội trưởng đội sản xuất cũng kính trọng cha Cố.

"Biết rồi, mỗi ông là người tốt, người khác đều là người xấu!" Mẹ Cố tức tối Xoay người.

"Tôi không có ý đó, con cháu đều có phúc của con cháu, hôm nay thấy nhà thằng hai sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hai đứa nhỏ và thằng hai được chăm sóc tử tế, vậy là tôi yên tâm rồi. Hôm nay lấy gà và cá, mặc dù hai chúng ta làm trong lén lút, nhưng sau này không nên làm vậy nữa, tránh để thằng cả thấy không thoải mái."

"Đúng là nhìn qua hai đứa nhỏ lớn hơn trước rất nhiều, nhà cửa cũng sạch sẽ sáng sủa. Tôi biết, không phải hôm nay mọi người cùng ăn gà với cà à? Thằng cả sẽ không nói gì đâu." Mẹ Cố nghĩ đến hai đứa cháu trai đáng yêu là lòng lại trở nên ngọt ngào.

Con trai lớn, cháu trai lớn đều là sinh mạng của bà cụ, mặc dù ngoài miệng hai vợ chồng nói công bằng nhưng thực tế trong lòng vẫn hơi lệch lạc.

Lý Thanh Vận bừng tỉnh từ giấc mộng, cô mở mắt ra, bên cạnh chỉ còn hai đứa nhỏ, không thấy bóng dáng Cố Đình Chu đâu nữa.

Cô vội vàng bò dậy, tìm quanh một vòng, hoá ra anh ở phòng bếp.

“Dậy sớm vậy? Bây giờ anh không cần làm những việc này nữa, anh đang là người bệnh, nhiệm vụ của anh là nghỉ ngơi cho tốt vào." Lý Thanh Vận đi tới, giật lấy thanh củi từ trong tay anh.

"Mau quay về nằm đi, chắc anh cũng không muốn miệng vết thương bị nứt rồi lại phải nghỉ ngơi lâu hơn đúng không?”

Cố Đình Chu bất lực nhếch môi, anh móc chìa khoá tủ bát đưa cho Lý Thanh Vận: "Thấy em chưa dậy nên anh lấy từ trong túi quần em."

Khuôn mặt Lý Thanh Vận bỗng ửng đỏ, người này làm gì vậy, sao có thể lấy chìa khoá từ người người khác?

Dường như Cố Đình Chu đã đọc thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh buông tay nói: “Không có chìa khoá anh không thể làm bữa sáng, gạo thóc bị khoá hết rồi."

"Được, em biết rồi, anh mau quay về nằm đi."

"Tốt nhất hôm nay em đừng để tay dính nước, cẩn thận cả nhiễm trùng. Việc gì cần đụng tới nước thì bảo Đại Bảo làm, thằng bé cũng bốn tuổi rồi, nên biết giúp đỡ người lớn."

Mặc dù Cố Đình Chu thương con, muốn chăm sóc bọn nhỏ thật tốt, nhưng anh cũng không tính dạy đứa nhỏ thành kẻ phế, vậy nên cũng phải để đứa nhỏ làm một số việc.

Khái niệm nuôi dạy con cái của anh cũng khá giống cô, Lý Thanh Vận vừa nghĩ vừa đáp lời đồng ý.

Sau đó cô chủ động để Cố Đình Chu dựa vào vai mình, dìu anh đi vê phòng từng bước một.

Lý Thanh Vận dần không cảm thấy xấu hổ nữa, hương vị hormone nam tính quẩn quanh xoang mũi khiến cô không thể không cảm thấy bầu không khí trở nên mơ hồ.

Cô thâm trách là tại sao đoạn đường này lại dài như thế, cô ra vẻ bình tĩnh đỡ anh quay về phòng, mãi đến khi anh ngồi xuống bên cạnh giường đất cô mới vội đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment