Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 37

Sáng sớm, ba cha con vẫn đang ngủ, cô ngồi dậy duỗi eo, giãn gân cốt, bọn họ ngủ cùng nhau vừa chật vừa nóng.

Trước đó ba mẹ con họ ngủ thì vẫn được, nhưng thêm một người thì rất chội, hay là quét dọn phòng phía Tây, tách ra ngủ riêng, nếu không tất cả mọi người đều không ngủ ngon, trước đó có khách, nên không thể chia phòng ngủ.

Hơn nữa cô rất không quen nằm cùng một người đàn ông xa lạ trên một chiếc giường.

Nghĩ là làm, cô mở phòng phía Tây ra chuẩn bị giặt chiếu, bắt đầu chia phòng ngủ từ tối hôm nay.

"Cố Đình Chu, anh xem xem" Lý Thanh Vận đưa một bức thư qua.

“Đây là cái gì?

"Em vừa dọn giường đất ở phòng phía Tây, cái này để ở đầu giường, nó chắc chắn không phải đồ của nhà chúng ta, có lẽ là đồng đội của anh để lại. Anh xem xem, ngộ nhỡ là cái gì quan trọng, anh gửi lại cho người ta, đừng chậm trễ."

Cố Đình Chu mở phong thư ra, bên trên là một xếp nhân dân tệ dày cộp.

Ở bên dưới có một bức thư, anh mở ra xem, rồi đưa cho Lý Thanh Vận.

“Em đọc đi"

Lý Thanh Vận nhận lấy mở ra, là Giang Phàm để lại, nội dung đại ý của bức thư là, cảm ơn Cố Đình Chu cứu mạng anh ấy, không thể báo đáp được, sau này có chuyện gì cần anh ấy giúp đỡ có thể tìm anh ấy, sau đó chính là hai ngàn đồng để bày tỏ lòng biết ơn.

"Chúng ta không thể nhận số tiền này được, trả lại cho anh ấy đi."

Anh cũng nghĩ như vậy.

Hai người đều hiểu rõ trong lòng, họ nhìn nhau cười. Ánh mắt Cố Đình Chu dừng trên bàn tay cầm bức thư của cô, không biết anh nghĩ đến cái gì mà ngây người.

Bữa sáng gồm có bánh bao thịt heo, sữa, trứng gà, có bảy cái bánh bao, Đại Bảo ăn một cái, Lý Thanh Vận ăn hai cái, Cố Đình Chu ăn bốn cái.

Mỗi người một quả trứng gà, một cốc sữa, Cố Đình Chu sống chết không muốn uống, có lẽ anh muốn để lại cho hai con, trong không gian của Lý Thanh Vận vẫn còn rất nhiều, nhưng cô không thể nói.

Cuối cùng cô vẫn ép anh uống hết một cốc, cũng đồng ý lần sau sẽ không rót cho anh.

Lý Thanh Vận cũng quyết định sau này cô muốn uống, thì sẽ lén uống trong không gian, để tránh gây chú ý và có cảm giác đang tranh ăn uống với con.

Hơn nữa bây giờ sữa bột cũng không nhiều, Cố Đình Chu sợ con uống không đủ cũng là bình thường.

Ăn sáng xong, nhiệm vụ hôm nay là nấu nước sốt thịt, bây giờ mua thịt rất khó, cả ngày ăn thịt sẽ khiến người ta nghi ngờ. Cô quyết định dùng hai cân thịt heo, làm sốt thịt băm, ăn với cơm hay với mỳ đều được, cũng bảo quản được lâu.

Cô dự định nấu hai kiểu sốt thịt bằm, một loại ít cay thịt bằm với nấm hương, một loại sốt tiêu cay.

Vừa khéo cần dùng đến ớt đã hái hai ngày trước.

Lý Thanh Vận giao con cho cha chúng, cô bắt đầu chuẩn bị.

Thịt heo được băm nhỏ, ngâm nấm hương, thái cà rốt thành hạt lựu, băm ớt, giã gừng và tỏi.

Cho dầu vào nồi, đổ thịt vào rang vàng, thêm tỏi gừng, cà rốt đến khi có mùi thơm, cho rượu gia vị, nước tương nhạt, nước tương đen, dầu hào, muối, đường, đậu tượng vào đảo đều. Trước khi đổ khỏi nồi thì rắc một ít vừng trắng là được.

Nước sốt thịt nấm hương thơm ngon đã sẵn sàng.

Loại thứ hai có ớt nấu cũng không quá khác biệt, thế nhưng Lý Thanh Vận cảm thấy ít thịt, cô lén lấy thêm một cân thịt heo ra trộn vào.

Mùi ớt xào bay đầy sân, vừa nồng vừa thơm.

Đại Bảo lén lút đi đến cửa bếp nhiều lần.

Lý Thanh Vận tìm mấy chai thủy tinh, đun nóng rồi lau khô, đổ sốt thịt đã nguội vào, để trong mấy chai thủy tinh có thể ăn được rất lâu.

Lúc này, tiếng khua chiêng gõ trống bỗng truyền đến, hơn nữa nghe âm thanh càng ngày càng gần nhà mình.

Cả nhà họ đều đi ra ngoài cửa, Đại Bảo dẫn đầu mở cửa ra, muốn xem rốt cuộc có chuyện gì.

Cửa lớn mở ra, âm thanh đỉnh tai nhức óc, một đám người nhảy đến, Đại Bảo sợ hãi trốn sau lưng mẹ, Nhị Bảo lại như không có việc gì, nhìn chằm chằm bọn họ.

Có hai người đứng hai bên cửa, một người gõ chiêng, một người đánh trống, khoảng đất trống trước cửa chật ních già trẻ lớn bé đến xem náo nhiệt.

Một người đàn ông ăn mặc giản dị nhưng cũng rất nho nhã nắm tay một cậu bé đi đến.

Người phụ nữ phía sau cũng đuổi kịp, ba người đến đây thì quỳ bịch xuống trước mặt Lý Thanh Vận.

Đầu tiên Lý Thanh Vận sửng sốt, sau đó cô lập tức phản ứng lại muốn đỡ ba người họ dậy.

Người đàn ông chính là Trình Kiệt, anh ấy nghiêm mặt nói: "Em dâu, Đình Chu, mạo muội đến cửa, hôm nay vợ chồng anh mang đứa bé đến đây, để cảm ơn đại ân đại đức của hai người, ân cứu mạng, không thể đền đáp được, từ nay về sau hai người chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Mao Đầu. Tiểu Mao Đầu, dập đầu."

Người đàn ông vừa dứt lời, cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh lập tức dập đầu, liên tiếp ba cái, khi ngẩng đầu lên, cái trán cậu bé đỏ rực, người đàn ông và vợ cũng cúi đầu hành lễ.

"Anh Trình, không được, hai người mau đứng lên, sao có thể làm vậy được, đó chỉ là chuyện tiện tay, hai người không cần để trong lòng."

Lý Thanh Vận vội vàng đỡ ba người họ dậy.

Lúc này, vài người nhà họ Cố cũng đi vào, mỗi người đều nói vài câu động viên.

Ý chung chung là, vợ Cố Đình Chu là người kính già yêu trẻ, cần cù lương thiện, thông minh hiền lành, lễ phép, là người phụ nữ có dũng có mưu, tất cả mọi người nên học tập cô.

Nói thật, Lý Thanh Vận không ngờ, bản thân chỉ tiện tay làm một chuyện nhỏ như vậy, lại được người ta để trong lòng, còn mời những người già trong họ và người trong thôn đến cảm ơn trịnh trọng như vậy, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Không thể không nói, Trình Kiệt rất biết cách cảm ơn người khác, không hổ là người có tiềm lực đứng đầu giới xã hội đen.

Đối với Lý Thanh Vận mà nói, lời cảm ơn này sẽ giúp cô có được danh tiếng tốt.

Cô vẫn luôn đau đầu không biết giải quyết vấn đề này thế nào, không ngờ, vô tình cắm liễu, liễu thành xanh.

Những người già có tiếng trong thôn cũng khen thừa nhận cô, sau này cho dù người trong thôn âm thầm nói luyên thuyên thế nào, cũng không dám đắc tội cô ở ngoài sáng.

Từ khi cha Cố làm trưởng thôn đứng ra nói chuyện, khen ngợi hành động của cô, cổ vũ mọi người giúp đỡ đồng chí khác giống cô, nhiệt tình yêu thương tập thể.

Đội sản xuất trong thôn cũng phát giấy khen cho cô.

Đừng xem thường tờ giấy khen này, thời đại này thiếu hụt về vật chất, nên bọn họ chạy theo vấn đề tinh thần rất nhiệt tình, trao giải tập thể, cho dù là giấy khen cũng là thứ quý báu khó có được.

Nó đại diện cho sự tán thưởng của tập thể với một cá nhân, nói ra cũng có mặt mũi.

Tất cả mọi người thấy giấy khen trong tay cô mà thèm.

Mẹ Cố ở trong đám người vui vẻ hớn hở, trước đó bà ấy rất nhọc lòng về vợ của thằng hai, thế nhưng cũng có ngày này, thật sự là Bồ Tát hiển linh.

Như vậy xem có ai còn dám nói thằng hai nhà họ cưới cô vợ vớ vẩn, phá hoại gia đình.

Vốn tưởng rằng như vậy là xong, kết quả mấy người trong thôn lại bê một cái đầu dê chậm rãi đi tới, ở phía sau còn có mấy người cầm gà, vịt, thịt bò, quả thật còn phong phú hơn năm mới.

Rất lâu rồi nhà họ Cố chưa được nhìn thấy cảnh tượng long trọng như vậy, đây cũng là cách nhà Trình Kiệt nói cảm ơn, nguyện ý làm vẻ vang ân nhân cứu mạng.

Nhớ lại lúc trước Cố Đình Chu cứu Lý Chiêu Đệ nhưng bị lừa gạt. Cái gì đúng, cái gì sai là vấn đề về quan điểm.

Mọi người không thấy cảnh bưng lễ dê rất nhiều năm rồi, đây là phong tục đặc biệt của nơi này, dùng cho nghi thức long trọng hoặc cảm ơn chân thành, rất nhiêu người già đều đỏ mắt.

Mặc dù nó không hào nhoáng như trước kia, nhưng bây giờ có thể làm đến như vậy, cũng rất không dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment