Tam quan vỡ nát rơi đầy đất. Cũng đúng, hạng người như bọn họ nào có điểm mấu chốt đâu chứ? Thậm chí là con gái của mình cũng có thể bán, con gái của người khác ở trong mắt bọn họ cũng không phải là con người.
Ai gả đến nhà bọn họ thật sự là xui xẻo tám đời mà.
May mắn là kiếp trước Lý Đắc Bảo bị phán ngồi tù suốt hai mươi năm. Sau khi được ra tù, anh ta như thế nào, cô cũng không biết.
Sau khi Lý Đắc Bảo ngồi tù, cha Lý và mẹ Lý hoàn toàn suy sụp, bọn họ đã mất đi chỗ dựa tinh thân và danh dự cũng bị hủy hoại.
Trong nhà chỉ còn lại hai đứa con gái thỉnh thoảng tới thăm nom bọn họ. Bọn họ còn thường xuyên chửi rủa con gái nữa. Bởi vì chuyện gièm pha của nhà mẹ đẻ nên hai đứa con gái cũng sống không tốt, hai người bị nhà chồng khinh thường và tra tấn.
Người đáng thương nhất chính là hai cô gái này.
"Lý Chiêu Đệ, nếu mày dám kể chuyện của em trai mày ra ngoài, tao sẽ đánh gãy chân của mày!" Cha Lý hung hăng nói.
"Ông cho rằng tôi muốn quản mấy chuyện lộn xộn này của nhà họ Lý mấy người hay sao? Chỉ cần mấy người không tới quấy rây tới cuộc sống của ba chị em chúng tôi, chúng tôi một chữ cũng sẽ không nói ra.
Bất cứ lúc nào mấy người lại đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, cho dù ba người chúng tôi là ai, chúng tôi sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài để tống Lý Đắc Bảo vào tù."
Lý Thanh Vận trực tiếp nhắc đến cả ba chị em vì cô cũng giúp giúp hai cô gái đáng thương kia. Khi nguyên thân còn sống, cô ấy cũng rất thương yêu hai đứa em gái của mình. Cô đã sử dụng thân thể của cô ấy nên xem đây là sự báo đáp cô ấy vậy.
"Chúng mày muốn làm gì? Tạo phản sao? Mày đừng cho là tao không có thể làm gì mày." Cha Lý tức muốn hộc máu.
"Chỉ cần ông dám đụng đến một đầu ngón tay của chúng tôi, tôi sẽ khiến cho nhà họ Lý này đoạn tử tuyệt tôn. Dù sao thì mấy người cũng biết tính cách của tôi rồi đó. Tôi sẵn sàng chiến đấu, ai cũng không sợ. Dù sao tôi cũng chỉ có một cái mạng này, chẳng có ai đau lòng cả. Nhưng Lý Đắc Bảo thì khác. Ông xem, hai người rất thương yêu nó." Lý Thanh Vận dùng dao gọt hoa quả vỗ vỗ lên khuôn mặt của anh ta.
Thật ra, Lý Thanh Vận dám uy hiếp bọn họ như vậy cũng bởi vì một là không có nhân chứng, hai là không có ai theo dõi. Sau khi rời khỏi căn nhà này, bọn họ có nói cái gì thì người khác cũng sẽ không tin tưởng.
"Chiêu Đệ, con thả Đắc Bảo, mẹ đồng ý với con là sau này mẹ sẽ không bao giờ tìm ba chị em các con đòi tiền hay lương thực nữa. Con cũng phải bảo đảm giấu kín chuyện vừa rồi ở trong bụng.” Mẹ Lý hèn mọn nói.
"Sớm nói như vậy không phải là tốt rồi sao? Vậy thì phải xem thành ý của mấy người nữa." Lý Thanh Vận đẩy Lý Đắc Bảo để anh ta ngồi dậy.
Sau đó, cô bảo anh ta nhặt tiền ở trên mặt đất rồi đưa cho mình.
Sau khi nhận được tiền, cô cất vào trong lông ngực. Lý Thanh Vận kéo Lý Đắc Bảo đi tới cửa, yêu cầu anh ta mở cửa ra.
Sau đó, cô thu hồi con dao gọt hoa quả, nghênh ngang đi ra ngoài.
Cô còn quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt với mấy người đó nữa. "Nhớ rõ lời nói của tôi đó!"
Ba người tức đến nỗi ngứa răng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một mặt, bọn họ e sợ Lý Chiêu Đệ thật sự sẽ đi tố cáo Lý Đắc Bảo. Mặt khác, bọn họ cũng chỉ dám ức hiếp người nhà thôi, chứ thật ra bọn họ rất nhát gan nên không dám làm lớn chuyện.
Trước kia, Lý Chiêu Đệ bị bọn họ đàn áp, tẩy não, làm nô dịch một khoảng thời gian dài cho nên cô ấy ngốc nghếch nghe theo mệnh lệnh của bọn họ. Lý Thanh Vận không giống cô ấy, cô cũng sẽ không bị bọn họ dắt mũi đâu.
Bọn họ cũng đã nhận ra mình không thể khống chế đứa con gái này nữa, cũng không còn cách nào khác. Ngoài ra, bọn họ có nhược điểm nằm ở trong tay của cô, bọn họ cũng không dám giết người phóng hỏa bằng mọi cách.
"Sau khi sửa nhà xong, chúng ta chỉ còn lại số tiền ít ỏi đó nhưng lại bị con nhỏ đó đòi 250 đồng, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng gì. Mẹ Lý đặt mông ngồi xuống đất, bà ta tru lên.
"Bà gào cái gì, còn không nghĩ cách chùi đít cho con trai của bà đi, xem con trai của bà đã làm ra chuyện tốt gì kìa." Cha Lý mắng xong, khập khiễng lao vào trong phòng tìm giày mang vào.
Tâm trạng của Lý Thanh Vận rất tốt, cô thảnh thơi bước đi trên đường về nhà và còn ngâm nga một giai điệu nào đó nữa.
Thật ra, cô cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc tiết lộ chuyện xấu của Lý Đắc Bảo.
Hoặc là Lý Đắc Bảo bóp mũi cưới người phụ nữ này, hoặc là cha mẹ Lý nghĩ cách đưa một số tiền để cô ta phá thai.
Bất kể là kết quả nào thì đối với hai người bị hại là đứa bé chưa được sinh ra và chồng của người phụ nữ mà nói, đây đều là chuyện tốt.
Nếu người phụ nữ ly hôn gả cho Lý Đắc Bảo, chồng trước của cô ta xem như thoát khỏi một tai họa, đứa bé cũng có thể chào đời trong một gia đình bình thường.
Còn nếu Lý Đắc Bảo không muốn cưới mà đưa tiền phá thai, vậy cũng tốt với đứa trẻ kia hơn nhiêu khi sinh ra trong một gia đình vặn vẹo, cuối sách đứa nhỏ này rất thê thảm.
Ba ruột của bé ngồi tù, bà nội ruột không muốn nhận bé bởi vì bé đã hại cha của mình ngồi tù.
Mẹ ruột đã ly hôn và bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cô ta lại không muốn dẫn bé đi chung, cha kế trực tiếp ném bé vào trong núi. Nghĩ như vậy, bé không được sinh ra cũng tốt, ít nhất sẽ không phải nhìn thấy nhiều chuyện đáng ghê tởm như thế.
Nếu như chuyện này ngoài ý muốn bị tiết lộ ra ngoài, hoặc là bị chồng của người phụ nữ kia phát hiện ra giống như kiếp trước, vậy thì không thể trách cô được rồi.
Cô không trực tiếp đi tố cáo Lý Đắc Bảo, cũng đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Ngoài ra, cô còn có một chút ích kỷ vì không muốn Lý Đắc Bảo lại rơi vào nước đường trong sách thêm lần nữa. Như vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng tới tương lai của hai đứa nhỏ, bọn nhỏ có người cậu là tội phạm đi lao động, dù nói ra cũng không dễ nghe.
Trong sách, Trân Nghị luôn cố ý hay vô tình nhắc tới chuyện này, Điền Mỹ Tuyết cũng luôn "Trong lúc vô tình" đề cập tới chuyện cậu ruột của hai đứa nhỏ phải đi lao động cải tạo vì phạm tội. Các bậc phụ huynh ở trong đại viện đều khuyên bảo con mình đừng chơi với hai đứa nhỏ.
Cho nên, cô cũng hy vọng cha Lý và mẹ Lý sẽ sớm xử lý thỏa đáng cái tai họa ngầm này càng sớm càng tốt.
Đúng lúc chuyện này cũng có thể được xem như là một nhược điểm bị cô nắm ở trong tay, làm cho bọn họ không dám đến nhà quậy phá nữa.
Giải quyết xong chuyện này, trong lòng Lý Thanh Vận cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều.
Cô phải đi thông báo cho hai người em gái kia, tránh cho bọn họ tiếp tục bị nhà họ Lý hút máu.
Cũng đừng nói cái gì mà ơn nuôi lớn của cha mẹ, cha Lý và mẹ Lý đã đổi ba chị em bọn họ lấy sính lễ, bọn họ đã báo đáp xong ơn nuôi dưỡng nhiều năm qua rồi và cũng không thiếu nợ ai cả. Khi nhắc đến ơn dưỡng dục, thật ra bọn họ tự nuôi sống bản thân và người nhà nhiều hơn.
Ba chị em hiểu chuyện từ sớm, bọn họ đã bắt đầu làm việc nhà và chăm sóc em trai từ lúc mới biết đi. Lớn hơn một chút, bọn họ đã bắt đầu đi làm.
Mãi cho đến khi bọn họ mười mấy tuổi, trong nhà biến thành ba chị em đi làm kiếm công điểm, nuôi cha Lý, mẹ Lý và em trai. Vì thế, thật muốn tính toán thì bọn họ thật sự không nợ cha mẹ cái gì cả.
Thấy thời gian còn sớm, Lý Thanh Vận tiện đường ghé qua nhà của em gái lớn, cô ấy gả không xa, ở thôn bên.
Ngẫm nghĩ, cô tìm một nơi hẻo lánh, lấy từ trong không gian ra một cái rổ, bỏ vào rổ một túi bột ngô nhỏ và mười mấy quả trứng gà.
Không phải là cô không muốn lấy nhiều hơn, cô chỉ sợ là mình lấy nhiều thì người khác sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, cô cũng không biết nhà chồng của mình như thế nào nữa.
Đến nhìn xem rồi tính sau vậy.