Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 53

"Anh cũng rất khó giải thích được nguyên nhân, nhưng mà khi anh phát hiện ra bản thân quay trở lại hiện tại, anh rất vui vẻ.

Vốn tưởng rằng, trời cao đã cho anh một cơ hội để làm lại bởi vì muốn anh đền bù những thiệt thòi mà bọn nhỏ đã chịu, không ngờ rằng còn để cho anh gặp được em nữa.

Nói thật là ban đầu anh có chút đề phòng em, nhưng qua mấy ngày ở chung, sự hiểu biết của anh về em càng ngày càng nhiều, anh phát hiện ra bản thân đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với em rồi. Nói yêu thì quá trầm trọng, nhưng nó lại là thứ tình cảm khiến anh có muốn ngừng cũng không được.

Nghĩ đến hai cuộc hôn nhân thất bại và quá khứ của mình, anh cảm thấy bản thân không xứng với một người trong trắng như em. Anh có quá nhiều nỗi băn khoăn và lo lắng, nhưng anh không tự chủ được bị em thu hút, nhưng anh lại không dám giải thích với em vì sợ dọa đến em.

Nhưng mà hôm nay khi anh nhìn thấy em ôm Đại Bảo đứng giữa lằn ranh sinh tử ở giếng trong giây phút đó, trái tim của anh thật sự sắp nhảy ra ngoài.

Mất đi em, anh nghĩ anh sẽ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ khổ sở, chỗ này, rất đau.

Cho nên, anh quyết định rằng bất kể như thế nào, anh muốn thẳng thắn nói ra toàn bộ sự thật cho em biết, nói cho em biết tình cảm của mình và mọi thứ tùy em quyết định."

Cố Đình Chu lấy hết dũng khí để nói ra những lời này. Anh không muốn đứng nhìn cô từ xa như thế nữa, anh muốn tới gân cô hơn một chút, tới gần cô hơn một chút.

Nói xong, anh còn lén lút liếc nhìn phản ứng của cô nữa. Lý Thanh Vận thấy dáng vẻ căng thẳng của anh giống mấy thằng nhóc choai choai, cô cười trộm ở trong lòng.

Không phải là anh bảo mình từ ba mươi năm sau quay về quá khứ hay sao? Anh đã ở độ tuổi này rồi mà còn ngây thơ như vậy nữa. Tuy nhiên, cũng không khó giải thích khi hai cuộc hôn nhân của anh đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân nên cơ bản là chưa thể nói là tình yêu được.

Tuy nhiên, dáng vẻ nghiêm túc và căng thẳng của anh thật sự đã lấy lòng cô.

Thật ra, hiện tại đại khái là hai người đều tiến vào giai đoạn thích nhau đầy mơ hồ.

Trong lúc ở chung, cô cảm thấy người này rất hợp với mình. Nếu muốn tới gân đối phương hơn, cô sẽ chú ý tới hành vi, cử chỉ và cảm xúc của đối phương giống như cảm giác của mối tình đầu: có vui có chua chát, chua ngọt đắng cay đều có đủ.

Tuy rằng kiếp trước Lý Thanh Vận chưa từng yêu ai nhưng cô cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm thông qua việc xem tiểu thuyết. Tới thời đại này, cô chỉ muốn làm mẹ, cô không có vọng tưởng rằng mình có thể thu hoạch tình yêu, chỉ muốn sống thật tốt mà thôi.

Trải nghiệm của bản thân sống từ nhỏ đến lớn cũng làm cô bài xích hôn nhân và cũng không muốn có con bởi vì cô không thể bảo đảm bản thân có thể yêu thương người khác và thậm chí là con của mình sống trong một môi trường thật tốt để phát triển.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng khi bản thân tới đây lại gặp được một người đàn ông mà bản thân cũng thích, đồng thời anh lại là cha của bọn nhỏ, thật sự không dễ dàng gì mới tìm được một người như thế. Vì lợi ích của hai đứa bé nên cô cũng sẽ cố gắng nắm giữ được người đàn ông này.

Chuyện này đại khái chính là cưới trước yêu sau đi.

"Chắc hẳn là anh cũng rất tò mò về lai lịch của em. Để em chính thức giới thiệu về bản thân. Em tên là Lý Thanh Vận, đến từ năm 2023. Chuyện này chắc là bắt đầu từ lúc mặt dây chuyền bằng ngọc mà bà nội của em để lại bị vỡ, em có được một cái không gian rất thân kỳ. Kể từ đó, em không ngừng nằm mơ, em vẫn luôn mơ thấy Đại Bảo và Nhị Bảo. Sau đó, ngủ một giấc tỉnh dậy, em đã biến thành Lý Chiêu Đệ, em phát hiện ra bản thân đã xuyên qua một quyển sách mà mình đã từng đọc.

Vai chính trong sách là Trân Nghị, còn Đại Bảo và Nhị Bảo đều là vai ác ở trong sách, cả hai đều là đá kê chân của Trần Nghị. Ở trong sách, anh cưới mẹ của Trần Nghị là Điền Mỹ Tuyết. Anh đối xử rất tử tế với con riêng, nhưng anh lại vô tình đẩy con của mình về phía người khác. Hai anh em rất đáng thương, cả hai không hề nhận được tình yêu thương của cha và mẹ. Sau khi lớn lên, tính cách của chúng trở nên vặn vẹo.

Em lại phát hiện ra Đại Bảo hoàn toàn khác với những gì được miêu tả ở trong sách. Thằng bé là một đứa trẻ có tâm địa thiện lương, đáng yêu và hiểu chuyện. Tuy nhiên, hai đứa nhỏ lại bị Lý Chiêu Đệ nuôi dưỡng trong hoàn cảnh tồi tệ như thế. Cho nên, em muốn chăm sóc và bảo vệ bọn nhỏ, thay đổi tương lai của bọn nhỏ, đừng để bọn nhỏ giống như trong sách đã viết..."

Lý Thanh Vận kể lại cho anh nghe trải nghiệm và hành trình tâm tư của cô trong khoảng thời gian này.

Cố Đình Chu nghiêm túc lắng nghe cô nói từ đầu đến cuối mà không hề cắt ngang cuộc nói chuyện.

Cho dù năng lực tiếp thu của anh đã rất mạnh, rốt cuộc có sự kiện bản thân đã sống lại, nhưng anh không ngờ rằng cô lại đến từ thời đại xa xôi đến thế, xa hơn hai mươi năm so với thời điểm mà anh sống lại nữa.

Anh cũng không ngờ rằng Lý Thanh Vận không hề giấu diếm mà nói ra toàn bộ sự thật về mình.

Điều càng khó tin hơn chính là bản thân anh ở trong mắt cô chỉ là một nhân vật ở trong sách. Cô nói không sai, kiếp trước anh có một đứa con riêng tên là Trần Nghị, mẹ của Trần Nghị chính là Điền Mỹ Tuyết.

Anh chậm rãi tiêu hóa lượng tin tức đáng kinh ngạc này.

Cho nên, đây là ông trời phái cô tới đây cứu vớt hai đứa nhỏ hay là anh đây?

Cho dù có phải hay không, cô vẫn đã tới đây rồi.

Cho dù trong quá khứ cô có là ai đi chăng nữa, hiện tại cô đã đứng ở trước mặt anh, là một sự tồn tại chân thật, là duyên phận vượt qua hai thế kỷ.

Hốc mắt của người đàn ông rưng rưng, anh ôm chặt lấy cô.

"Cô gái ngốc, những chuyện này, em đừng nói cho người thứ ba biết, phải bảo vệ thật tốt cho bản thân.

Gặp được em là sự may mắn của hai đứa nhỏ và anh.

Cảm ơn em đã đến đây để cho tụi anh một gia đình ấm áp. Sau này, tụi anh cũng sẽ nỗ lực che mưa chắn gió cho em và cùng nhau tạo dựng nên một cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Anh không trách em tu hú chiếm tổ, chiếm dụng thân thể của mẹ bọn trẻ hay sao?”

"Nói thật, ban đầu anh có sự đề phòng với em, anh lo lắng em là người xấu.

Nhưng sau khi ở chung, anh thật sự đã bị thuyết phục bởi sự cao thượng của em. Mẹ ruột của bọn nhỏ còn không thể làm được như thế nữa. Em đối xử với bọn nhỏ tốt như vậy, anh nghĩ nếu để cho bọn nhỏ lựa chọn thì bọn trẻ cũng sẽ thích em thôi.

Chuyện này em cũng không có cách nào để khống chế, chúng ta đều là người được số phận sắp đặt sẵn nên không cần phải chú ý tới.

Hôm nay, nếu không phải là em nhảy xuống giếng cứu Đại Bảo, thằng bé nào còn có thể sống sót được nữa? Tuy rằng em không hề sinh ra thằng bé nhưng em cưng chiều thằng bé ở trong tay và đặt nó ở trong lòng. Không cần phải nghi ngờ, em là người xứng đáng làm mẹ nhất.

Thấy em gái lún sâu trong vũng bùn lầy, em vì em ấy mà bôn ba khắp nơi để tìm cách chữa trị. Em đưa em ấy về nhà và làm chỗ dựa cho em ấy, em cũng là người xứng đáng làm chị nhất."

Những lời nói làm cho Lý Thanh Vận rưng rưng nước mắt, trong lòng cô vừa chua xót vừa ngọt ngào khi những gì bản thân đã làm được người khác trông thấy và công nhận.

"Thật ra, trong lòng em rất sợ hãi. Anh biết không, buổi tối mấy ngày nay, em vẫn luôn mơ thấy việc mọi người phát hiện ra thân phận của mình, mọi người muốn đốt lửa thiêu chết em, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đòi em trả mẹ ruột lại cho bọn nhỏ."

"Được rồi, không có việc gì đâu. Em yên tâm đi, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em." Người đàn ông nhỏ giọng trấn an cô.

Làm sao anh có thể không biết được rằng mấy đêm trước, cô lăn qua lộn lại, cứ thao thức không ngủ được và tỉnh dậy từ rất sớm.

Sau này, chuyện này sẽ không xảy ra nữa, anh sẽ mãi mãi bảo vệ cô và là nơi vững chắc để cô dựa dẫm.

Bình Luận (0)
Comment