Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 63

Từ khi bước vào những năm sáu mươi, Lý Thanh Vận mới biết thế nào gọi là vét sạch mâm. Trong mỗi bữa cơm, nấu bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chưa bao giờ có chuyện cơm thừa canh cặn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng còn sót lại ít màn thầu, bánh bột ngô.

Muốn có một bữa ăn no không phải chuyện dễ dàng, vậy nên chẳng ai dám lãng phí đồ ăn cả.

Dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, chỉ trong vòng một ngày, căn nhà đã rực rỡ hẳn lên, không cần lo lắng chuyện bên ngoài mưa to trong nhà mưa nhỏ nữa.

Cơm nước xong xuôi, Trình Kiệt dẫn vợ con về nhà trước.

Về vợ chồng Trình Kiệt, sau này Lý Thanh Vận sẽ báo đáp bằng cách khác, nhưng bên chỗ anh cả Cố thì nên đưa tiền là tốt nhất, nếu để lãng phí công sức cả một ngày như vậy chắc chắn chị dâu cả Cố sẽ không vui.

Lý Thanh Vận móc ra hai tệ năm xu đưa cho anh cả Cố một tệ, cha Cố một tệ và mẹ Cố năm xu.

Cô tính theo cách tính công điểm, khi tới vụ mùa, một công điểm có thể đổi được một đồng xu, điểm công cả ngày là một tệ.

Cha Cố và anh cả Cố đều nhận được công điểm hoàn thành công việc, mẹ Cố nhận được năm công điểm, tổng cộng hai tệ năm.

"Em dâu mau cầm lại tiền đi, đều là người một nhà cả, anh trai giúp đỡ em trai thì sao phải trả tiền chứ? Sau này anh cần giúp đỡ gì, Đình Chu cũng sẽ tới giúp anh thôi, em khách sáo làm gì.” Cố Đình Xuyên từ chối với giọng điệu nghiêm khắc.

"Vợ thằng hai này, con khách sáo quá rồi! Người một nhà mà làm vậy thì xa cách lắm, sau này có tới có lui là được." Cha Cố cũng nói một cách nghiêm túc.

"Thôi nghe cha đi." Cố Đình Chu giải quyết dứt điểm, Lý Thanh Vận đành phải thu tiên vê. Nhưng cô nhất quyết trả mẹ Cố số tiên bà ấy dùng ứng cho tổ sản xuất để lấy đống cỏ khô trước đó, cuối cùng mẹ Cố chỉ còn cách nhận.

Việc nào ra việc đó, cô cân phải trả mẹ số tiền này.

Thời điểm ba người rời đi, Lý Thanh Vận gói một ít kẹo trái cây và bánh quy, bánh quai chèo cho anh cả Cố, bảo anh †a mang về cho Đại Ni với Nhị Ni ăn.

Tất nhiên cái này anh cả Cố không từ chối mà còn vui vẻ nhận rồi nói cảm ơn.

Buổi tối, vẫn làm như thường lệ là tắm rửa thay quần áo, hai chị em Lý Thanh Vận và Phán Đệ tâm sự trong ăn phòng hướng Tây. Cố Đình Chu ở phòng hướng Đông nói chuyện với Đại Bảo, dò hỏi về tình hình đi học ngày đầu tiên của thằng bé.

Đại Bảo vui vẻ kể lại những người bạn mình quen ở trường học, giáo viên còn phát sách mới và sách bài tập.

Nhị Bảo vừa ôm cánh tay anh trai gặm gặm rồi ê a cái gì đó, giống như đáp lại bọn họ.

Mọi thứ đều rất tốt đẹp, không một ai hay biết rằng nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.

*

Cố Đình Chu bừng tỉnh từ giấc mộng, cảm nhận được sự nguy hiểm từ giác quan thứ sáu của người quân nhân khiến anh không rét mà run, xoay người dậy.

Tiếng va chạm vang lên trong bóng tối. Cố Đình Chu bình tĩnh lại, ép sát người vào vách tường lắng nghe động tính trong vài giây. Cố Đình Chu khẽ lay người Lý Thanh Vận đang ngủ bên cạnh dậy, Lý Thanh Vận bị đánh thức trong trạng thái mơ màng, đang định nói gì đó lại bị bàn tay †o của Cố Đình Chu bịt miệng lại, khiến cô sợ tới mức tỉnh ngủ.

Người đàn ông ghé sát tai cô thì thâm một câu: "Có người cạy cửa, để anh đi xem, em nhớ cẩn thận."

Lý Thanh Vận sao có thể yên tâm để anh mạo hiểm một mình, mặc dù anh là một người quân nhân không tồi, nhưng bây giờ anh vẫn đang là người bệnh. Nếu gặp đúng kẻ xấu hung ác tàn nhẫn thì phải làm sao đây? Vì vậy nên cô đã kéo anh vào không gian.

Thời gian cấp bách, cả hai lại không biết ý đồ của kẻ địch, cũng không có thời gian suy nghĩ hay bận tâm quá nhiều, mỗi người đều kiếm bừa một cái vũ khí có thể sử dụng được.

Cũng do cô không suy xét đến trường hợp này, nếu không lúc đó cô đã mua mười, tám con dao bổ dưa hấu cất trong không gian để chém chết tên trộm kia rồi.

May mắn thay, trước khi xuyên tới đây Lý Thanh Vận có mang theo đồ dùng cá nhân của mình, ngoại trừ con dao phay cô lấy ra để làm bếp ra thì trong không gian vẫn còn các loại dụng cụ cắt gọt khác. Cố Đình Chu tiện tay nhặt một con dao hai lưỡi sắc bén, cầm chắc trong tay.

Lý Thanh Vận cũng muốn lấy một cái, nhưng Cố Đình Chu không cho, anh sợ cô tự làm thương mình.

Đột nhiên, Lý Thanh Vận liếc nhìn rương sầu riêng trong góc, cô nảy ra một ý tưởng, nhặt quả sầu riêng to lên.

Hai người vừa rời khỏi không gian đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt do cửa gỗ bị đẩy, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng trong bâu không khí tĩnh lặng của đêm khuya lại vô cùng rõ ràng.

Không xong rồi, có người vào được rồi.

Hai vợ chồng rón ra rón rén bước đến cửa phòng, thâm đánh giả tên trộm vừa lẻn vào qua ánh trăng từ khe cửa.

Phải thừa nhận rằng lá gan của tên trộm kia lớn thật, thậm chí còn không che mặt, lẻn vào một cách thoải mái hào phóng.

Tên trộm đứng trong sân, ban đầu anh ta bước vài bước về căn phòng nằm hướng Đông, xong không biết vì nghĩ cái gì, anh ta lại lao về phía căn phòng hướng Tây với bộ mặt hung tợn.

Lúc anh ta đến gần, Lý Thanh Vận nhìn thấy rõ khuôn mặt kia, rõ ràng đó là Hàn Quốc Đống.

Tên chồng tệ bạc của Phán Đệ - Hàn Quốc Đống tìm tới tận đây.

Cố Đình Chu không hiểu chuyện gì, anh không biết người kia là ai, anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về anh ta. Thật ra cũng dễ hiểu, anh xa nhà quanh năm nên chưa từng gặp mặt anh em cột chèo.

Lý Thanh Vận vội vàng thì thâm bên tai anh mấy câu, khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người trở nên nghiêm trọng.

Mà bấy giờ Hàn Quốc Đống đứng ngoài cửa lại đang sốt sắng như bị lửa thiêu đốt. Anh ta không ngờ mình che giấu tội ác tốt như vậy mà vẫn bị cảnh sát bắt được, cũng may lúc cảnh sát vào nhà bắt người là sáng sớm, mà trước đó anh ta ở nhà bạn đánh bài cả đêm không về nên mới thoát được một kiếp nạn.

Một người bạn chạy tới mật báo với Hàn Quốc Đống rằng nhà anh ta đã bị cảnh sát bao vây, mẹ anh ta đã bị bắt đi, anh ta biết ngay là có gì đó không ổn.

Khi ấy Hàn Quốc Đống lén hỏi thăm thử và biết rằng cha mình cũng không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn, bị bắt đúng lúc đang giao dịch, thậm chí hơn phân nửa người của nhóm bị tóm.

Nhà không có, cha mẹ đều bị bắt giữ, giờ anh giống một con chó nhà tang lẩn trốn khắp nơi.

Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Quốc Đống cũng đã nghĩ kỹ, chắc chắn là do con đàn bà khốn nạn kia tiết lộ chuyện trong nhà ra ngoài nên mới bị cảnh sát theo dõi.

Mấy ngày trước cảnh sát tới tận cửa để hỏi thăm tình hình, nói rằng Lý Phán Đệ tố cáo anh ta tội bạo hành gia đình, sau cảnh sát còn đi điều tra từ mấy hộ gia đình trong thôn, nhưng mọi người đều không dám nói nhảm vì là người cùng thôn, vậy nên cảnh sát đành rời đi với khuôn mặt xám xịt.

Cũng vì vậy mà lúc đó Hàn Quốc Đống không quá để tâm đến chuyện này, anh ta tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy, thậm chí còn nghĩ dạo này Lý Phán Đệ càng ngày càng không biết nghe lời nên tính để cô ta đi một thời gian, lúc sau bắt cô ta về bán để đổi lấy người phụ nữ xinh đẹp, biết nghe lời về. Nhưng anh ta không ngờ người phụ nữ đó lại mang đến tai hoạ lớn như vậy cho gia đình mình, anh ta thật sự hối hận vì không giết chết Lý Phán Đệ sớm hơn chút. Vì vậy Hàn Quốc Đống lén thăm dò được rằng giờ Lý Phán Đệ đang ở trong nhà chị cả.

Hàn Quốc Đống biết chị vợ Lý Phán Đệ rất có tiền, ngày thường toàn mặc đẹp hơn người thành phố. Vừa đúng ý anh ta, giờ anh ta cần tiền để bỏ trốn mà lại không dám về nhà lấy bởi nơi đó bị cảnh sát đang theo dõi. Tiền lẫn mạng sống, anh ta muốn hết.

Nhiều rận thì không sợ ngứa, dù gì thì bây giờ anh ta cũng chẳng khác gì chó nhà có tang, đâu cần thiết phải quan tâm đến việc có tội chồng thêm tội không.

Tranh thủ lúc đêm khuya tĩnh lặng, Hàn Quốc Đống lẻn vào trong thông, đang định vào căn phòng hướng Đông lại nghĩ chuyện lấy tiền khoan hãng vội, anh ta phải đi giải quyết con đàn bà khốn kiếp Lý Phán Đệ kia trước, để giải tỏa nỗi uất hận trong lòng anh ta.

(Ở nông thôn, chủ nhà thường ở căn phòng hướng Đông, vậy nên Hàn Quốc Đống biết chắc rằng Lý Phán Đệ ở căn phòng hướng Tây.)

Bình Luận (0)
Comment