Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 91

Hai người nhanh chóng gác chuyện Cố Đình Hoa sang một bên, bây giờ bọn họ có việc quan trọng hơn phải làm, đó là để mắt tới Cố Đình Võ, thăm dò gian tình, chuẩn bị bắt gian anh ta.

Việc theo dõi được giao cho Cố Đình Chu.

Lý Thanh Vận đang ở nhà thu dọn thì có người gõ cửa, hoá ra là Nhị Ngưu mang củi đến.

Trong khoảng thời gian này, cậu ta liên tục mang đến rất nhiều bó củi, đều là những cành cây không quá thô to, chất đầy cả nửa kho củi rồi.

Những cành cây này để đốt lửa nấu ăn thì còn được, nhưng đến mùa đông lúc đốt sưởi giường đất thì phải đốt củi to mới được, nếu không sau lại phải thêm củi, rất phiên phức mà còn ngại dùng. Bình thường đến mùa thu, người trong thôn đê chuẩn bị củi to để dành cho mùa đông, thường thì nhiều gia đình cùng nhau chặt củi to, cô nghĩ Nhị Ngưu một mình chắc chắn không có người cùng đi chặt cây nên hỏi: "Nhị Ngưu, thím và chú của cháu còn có gia đình thím Thu Cúc định mấy ngày nữa sẽ lên núi chặt củi to, cháu có đi cùng không?”

"Được chứ?" Hai mắt Nhị Ngưu sáng rực lên, cậu ta cũng đang lo lắng chuyện này. Tuy cậu ta có thể tự mình làm rất nhiều việc, nhưng chuyện một mình chặt cây to lấy củi thì chịu thua, mà mùa đông không có củi to thì làm sao đốt sưởi giường đất được.

"Việc này có gì mà không được chứ, khi nào có thời gian thím sẽ nói Đại Bảo báo trước cho cháu. Chắc là cuối tuân sau, Đại Bảo không đến trường, chú Trình cháu cũng ở nhà, vậy lúc đó chúng ta cùng đi." "Vâng vậy cháu cảm ơn thím." Nhị Ngưu ngượng ngùng cười.

"Nhân tiện, cháu còn hạt thông không? Để lại cho thím năm mươi cân, thím sẽ đưa tiền."

"Chỗ hạt thông phơi khô đợt trước, cháu đã nhờ ông Cố đánh xe bò giúp mang đến hợp tác xã cung ứng đổi mất rồi. Nhưng cách đây hai ngày cháu có vào núi hái một số hạt thông, chờ cháu phơi khô rồi đưa tới cho thím, không cần đưa tiền đâu."

"Sao mà không đưa tiền được chứ? Xem thường thím à, thím có tiền, chả lẽ lại lợi dụng một tên nhóc như cháu?”

Nhị Ngưu muốn giải thích nhưng lại vụng về đến mức không biết phải nói gì.

Lý Thanh Vận nhanh chóng gọi Đại Bảo đến tính tiền.

Chỗ củi Nhị Ngưu mang tới lúc trước, Đại Bảo đã nói sẽ tự mình ghi sổ, sau đó tính tiền với Nhị Ngưu, Lý Thanh Vận nghĩ rằng chuyện này cũng sẽ giúp thằng bé rèn luyện thêm nên cô đã đồng ý.

Đại Bảo làm rất ra hình ra dạng, thằng bé mở cuốn vở lật ra một trang.

Lý Thanh Vận thấy, trên đó viết lộn xộn rất nhiều số, nhưng cô vẫn có thể hiểu được ý nghĩa.

Số thứ tự, sau số thứ tự là số lượng.

Đại Bảo kéo Nhị Ngưu nói: "Anh Nhị Ngưu, nhìn xem, lần đầu tiên anh đã mang tới bốn bó, lần thứ hai tám bó, lần thứ ba sáu bó, lần thứ tư bốn bó, và sau đó... Hôm nay, mang tới tám bó.”

Sau khi Đại Bảo nói xong, lại bắt đầu cộng các số trên tờ giấy, không tới một phút thằng bé đã nói với Nhị Ngưu: "Tổng cộng ba mươi bó. Nếu mỗi bó là năm xu thì tổng cộng là một đồng năm.

Lý Thanh Vận thấy thằng bé tính đúng, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có cho trẻ con nhiều cơ hội tự mình làm việc thì chúng mới có thể trưởng thành.

Lý Thanh Vận lấy từ trong túi ra một đồng năm đưa cho Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu đỏ mặt nói: "Thím, thím có thể để Đại Bảo dạy cháu cách tính toán được không? Cháu không cần tiền, dùng củi đóng học phí có lẽ không đủ. Cháu lại giúp thím chặt thêm củi được không?" Cậu ta biết Đại Bảo đi học ở công xã là phải đóng học phí.

Nhị Ngưu vừa nhìn thấy Đại Bảo chỉ viết vẽ một chút trên vở là có thể nhanh chóng có được kết quả, mà mình phải mất rất nhiều thời gian mới tính ra được. Vì vậy cậu ta rất sốc, rất muốn học, một khi đã học được, sẽ không có mắt như mù mà bị lừa gạt nữa.

Trước kia, mỗi lần giao củi, cậu ta đều khắc một dấu lên tảng đá trước cửa nhà, mỗi dấu tượng trưng cho một bó củi, một bó củi giá năm xu, sau đó lại đánh thêm dấu trên từng cái một. Tóm lại, tính toán rất lâu, đôi khi còn mắc sai lầm, mỗi lần ông Cố đánh xe bò giúp cậu ta bán hạt thông, lần nào cậu ta cũng hỏi ông ấy phương pháp tính toán, nhưng phương pháp của họ không nhanh và thuận tiện bằng phương pháp của Đại Bảo vừa rồi.

Lý Thanh Vận hơi ngạc nhiên về sự nhạy cảm và hiếu học của chàng trai trẻ tuổi này.

Kim Lân đúng là không phải vật trong ao, gặp gió mây lập tức hóa thành rồng.

Cậu ta nghèo túng đến vậy mà vẫn giữ được thái độ tích cực hướng về phía trước, đúng là hiếm gặp, cô cũng muốn giúp một phen, nhưng Lý Thanh Vận vẫn cúi đầu hỏi Đại Bảo: "Đại Bảo, con có sẵn lòng dạy cho anh Nhị Ngưu không?”

Đại Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cha nói, ôn cái cũ học cái mới. Con sẵn sàng dạy lại cho anh Nhị Ngưu như vậy là con có thể học lại một lần. Nhưng có thể con dạy không tốt bằng thây được." Trông thằng bé có vẻ hơi xấu hổ. Nhị Ngưu vội vàng xua tay: Không sao đâu, em chịu khó dành thời gian dạy dỗ anh, anh đã rất hài lòng rồi, cảm ơn Đại Bảo, cảm ơn thím."

Lý Thanh Vận nhét số tiền trong tay cho Nhị Ngưu, ba mươi bó củi lớn nếu cô không đốt giường đất mà chỉ nấu cơm thì cũng đủ dùng hai ba tháng, một người lớn cũng phải làm việc cật lực rất lâu mới được số củi này, thực sự rất vất vả, không thể bóc lột sức lao động trẻ em như vậy được.

Đại Bảo dọn ghế đến, lấy vở và bút mới, hai người ngồi dưới mái hiên và bắt đầu "giảng bài một cách rất nghiêm túc, trông khá buồn cười.

Lý Thanh Vận cũng không quản bọn họ, bắt đầu bận rộn với công việc riêng của mình.

Mỡ heo ở nhà gần hết rồi, dù nấu món mặn hay món chay cô đều dùng mỡ nên tiêu hao rất nhanh. Cô lấy ra một ít mỡ heo ra từ trong không gian, làm thành hai bình mỡ, còn dư lại một tô tóp mỡ, Lý Thanh Vận quyết định làm vằn thắn.

Cô lại cắt khối nhỏ thịt heo rừng từ trong không gian trộn lẫn vào, nhân vằn thắn vừa chuẩn bị xong, Cố Đình Chu đã từ bên ngoài trở về.

Để trốn tránh tai mắt của người khác, khi ra ngoài anh mang theo một chiếc giỏ to, bây giờ quay lại với một giỏ đầy thổ sản vùng núi.

Anh đặt giỏ xuống trước mặt Lý Thanh Vận, hỏi đùa: "Em nghĩ trong đây là gì nào?”

Phía dưới mớ thổ sản vùng núi vùi mấy con thỏ và gà rừng.

"Sao anh lại lên núi? Không phải nói đi theo Cố Đình Võ à?”"

"Lúc chiêu Cố Đình Võ lên núi thu thập thổ sản, anh quan sát một hồi, phát hiện anh ta giả vờ đi tiểu mà trốn ra lén lút trao đổi mấy câu với quả phụ họ Vương trong thôn. Anh đoán chừng người thân mật với anh ta là quả phụ Vương, chắc chắn đến tám chín phần."

"Anh đứng cách quá xa nên không nghe được bọn họ nói gì, nhưng đoán chừng trong hai ngày tới sẽ có hành động. Anh sẽ theo sát bọn họ, có thể sẽ phát hiện được điều gì đó."

"Anh nghĩ lên núi một chuyến mà đi xuống với chiếc giỏ trống rỗng sẽ rất kỳ lạ, nên anh hái một số thổ sản, tiện thể đi xem mấy cái bẫy hôm trước, không ngờ lại bắt được vài con thỏ ngu ngốc, lại thuận tay bắt được hai con gà rừng." Cố Đình Chu giải thích.

"Được rồi, anh đến nhào bột đi, tối nay chúng ta sẽ làm văn thắn cho bữa tối. Ăn xong anh lại tiếp tục đi theo dõi. Em nghĩ không chừng tối nay hai người này có thể sẽ có hành động gì đó, sau đó chúng ta sẽ phối hợp trong ngoài, bắt ba ba trong rọ." "Được rồi. Nhị Ngưu và Đại Bảo đang làm gì vậy?" Nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Cố Đình Chu nghi ngờ hỏi.

Lý Thanh Vận kể lại chuyện Nhị Ngưu muốn học cách tính toán cùng Đại Bảo.

"Nhị Ngưu số khổ, có thể thì cứ giúp đỡ một phen. Đại Bảo học một mình cũng là học. Có thêm Nhị Ngưu cũng có thể đốc thúc thằng bé tiến bộ." Đại Bảo và Nhị Ngưu có mối quan hệ tốt, có lẽ sau này cũng tốt cho cả hai nhà, không cần can thiệp vào chuyện này làm gì.

Hai người phân công hợp tác một người nhào bột, một người làm vỏ vằn thắn, bọn họ nhanh chóng làm xong hai khay vằn thắn lớn.

Lý Thanh Vận còn tranh thủ lúc còn nóng thu một ít cất vào trong không gian, chỉ để lại vừa đủ cho bữa tối.

Nhị Ngưu ngửi thấy mùi nấu cơm thì đứng dậy về nhà, nhưng Cố Đình Chu lại bắt cậu ta ở lại ăn tối.

Lý Thanh Vận nấu một nồi vằn thắn lớn, Cố Đình Chu và tên nhóc mới lớn Nhị Ngưu mỗi người một tô lớn hai mươi cái.

Còn Lý Thanh Vận mười hai cái và Đại Bảo mười cái.

Mấy người ăn no bụng tròn vo.

Lâu lắm rồi Nhị Ngưu mới ăn no như vậy, mà còn là văn thắn bột mì trắng thơm ngon, còn ngon hơn cơm tân niên, dù nhiều lần từ chối nhưng cậu ta vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Sau khi ăn xong, Nhị Ngưu nhất quyết muốn giúp rửa bát và dọn dẹp, vì vậy Lý Thanh Vận tuỳ cậu ta, nếu điều đó khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu hơn thì cứ kệ.

Dọn dẹp xong, Nhị Ngưu tiếp tục cùng Đại Bảo học một lúc rồi đứng dậy về nhà, bọn họ đã hẹn nhau mỗi tối sau khi Đại Bảo làm xong bài tập về nhà, cậu ta sẽ qua học một lúc.

Lý Thanh Vận đun sôi một ít thuốc đưa cho Nhị Bảo, thuốc đắng dã tật, bệnh tình của trẻ con tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, về cơ bản Nhị Bảo cũng đã khỏi bệnh, sau khi uống bát thuốc này xong thì không cần uống nữa.

Trời vừa tối, Cố Đình Chu đã vui vẻ trở về.

Bình Luận (0)
Comment