Hai viên công an thu dọn hồ sơ ghi chép được lại, cho hai phạm nhân thay quần áo sạch sẽ, nói lời từ biệt cuối cùng với gia đình.
Quả phụ Vương nắm tay hai đứa trẻ, chưa kịp nói đã rơi nước mắt trước.
Thời gian eo hẹp, cô ta không có thời gian để nói nhiều, chỉ nói: "Sau này hãy chăm chỉ làm việc, đừng học theo mẹ đi đường ngang ngõ tắt, nói với bà nội các con rằng mẹ có lỗi với bà và cha các con. Các con cũng lớn rồi, mẹ không có ở đây thì phải tự mình đứng lên, sau khi mẹ đi rồi, mọi việc nên hỏi nhiều bí thư đảng bộ và đại đội trưởng, bọn họ đều là người tốt, sẽ giúp đỡ các con. Con đường tương lai phụ thuộc vào bản thân các con."
Nói xong, cô ta đi đến chỗ hai viên cảnh sát, quỳ xuống phịch xuống. "Đồng chí công an, tôi muốn tố giác."
“Cô có chuyện gì? Mau đứng dậy nói cho tôi biết. Bây giờ không ai còn làm vậy nữa đâu. Viên công an nhanh chóng kéo cô ta dạy.
"Tôi muốn tố cáo Cố Thiết Đản về tội cố ý giết người. Cố Văn Lễ che giấu cho cháu trai mình, không xứng làm cán bộ thôn." Vương Quả phụ giơ ngón tay chỉ vào kế toán Cố.
"Cố Đình Võ tự mình nói cho tôi biết, trong thôn nhà hắn một tay che trời, ngay cả con trai anh ta giết người cũng không phải chịu trách nhiệm, vì cha anh là địa đầu xà trong thôn."
Khi nghe thấy điều này Thiết Đản đứng sau kế toán Cố nhanh chóng trốn ra sau lưng mẹ mình.
Người dân trong thôn nghe vậy cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi, trong thời gian này mọi người trong thôn đều đang thảo luận riêng về việc Thiết Đan cố ý đẩy Đại Bảo, trong lòng mỗi người đều có kết luận của riêng mình, nhưng chỉ là không nói ra mà thôi.
Quả phụ Vương dám nói năng hùng hôn có lý lẽ như vậy, e rằng là sự thật, dù sao khi một người sắp "chết" thì lời nói của họ cũng có đạo lý.
"Con khốn này, nói bậy gì đó, tao không nói thế, tao không có.' Cố Đình Võ cũng không rảnh lo bản thân nữa mà nhanh chóng phủ nhận, hổ dữ không ăn thịt con, anh ta không muốn con trai mình xảy ra chuyện gì.
Kế toán Cố cũng muốn giải thích gì đó nhưng đã bị công an ngăn lại.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận ở trong đám người, theo dõi trò hề này từ xa cũng cảm thấy hả giận vô cùng, quả phụ Vương làm vậy đã cho mọi người câu đáp án, cho dù không thể công khai xử lý hai ông cháu bọn họ thì lòng người cũng sẽ không cho cho phép bọn họ trốn tránh như vậy. Công an nghe lại sự việc từ cha Cố và đại đội trưởng, đồng thời biết được cha Cố cũng chính là ông nội của nạn nhân thì cũng khá đông cảm.
Mặc dù quả phụ Vương khóc lóc lên án nhưng vấn đề này không có bằng chứng rõ ràng, quả phụ Vương cũng không thể làm nhân chứng, hơn nữa Thiết Đản vẫn còn là trẻ con nên cũng không thể chịu trách nhiệm hình sự.
Chuyện này mặc dù trong lòng mọi người đều đã có kết luận, nhưng cũng không có biện pháp gì, đây chính là nguyên nhân lúc đó Cố Đình Chu không lựa chọn báo công an, không có chứng cứ thuyết phục, đây là một vấn đề không thể giải quyết được.
May mắn thay, Đại Bảo không sao là tốt rồi.
Cuối cùng, hai viên cảnh sát quyết định báo những vấn đề này cho lãnh đạo công xã, bọn họ sẽ cách chức cán bộ thôn của Cố Văn Lễ. Mặc dù vấn đề này không có bằng chứng thuyết phục và đứa trẻ không thể chịu trách nhiệm vì còn nhỏ nhưng rõ ràng trong gia đình Cố Văn Lễ đã xảy ra nhiều sự việc xấu xa. Điều này cho thấy bản thân ông ta có tư cách đạo đức không tốt, không biết dạy dỗ con cái, không còn thích hợp làm cán bộ thôn nữa.
Đây có thể coi là một niềm vui bất ngờ ngoài dự kiến.
Cố Đình Chu còn đang định chuẩn bị triệt hạ Cố Văn Lễ từng bước một, nhưng anh không ngờ quả phụ Vương lại làm âm ï như vậy, trực tiếp làm Cố Văn Lễ bị cách chức.
Cha Cố và Cố Đình Chu biết rất rõ tại sao vào phút cuối quả phụ Vương lại muốn gây ra chuyện này.
Cha mẹ yêu thương con cái đều có những kế hoạch sâu xa.
Quả phụ Vương tuy rằng không phải là người mẹ tốt, nhưng cô ta cũng là vì muốn tốt cho con mình, cô ta gây ra chuyện này cũng không có tác dụng gì cho bản thân, nhưng sẽ giúp cha Cố và Cố Đình Chu xử được cục tức, mà Cố Văn Lễ cũng sẽ nhận được quả báo.
Tin rằng nhờ chuyện này mà về sau cha Cố sẽ chăm sóc hai đứa con của mình nhiều hơn.
Cố Văn Lễ như một quả cà tím bị sương giá, im lặng không nói một lời, chỉ trong một đêm, con trai ông ta bị bắt đến trại lao động cải tạo, cháu trai ông ta trở thành tội phạm giết người, còn ông sắp bị cách chức, có thể nói rằng cửa nát nhà tan.
Quả phụ Vương nói lời tạm biệt với hai đứa con lần cuối, trước khi chia tay, cô nhìn về phía cha Cố, không nói gì, nhưng trong đôi mắt đẫm lệ tràn đầy van xin.
Cha Cố gật nhẹ đầu với cô ta, nhẹ đến khó phát hiện.
Cô ta mỉm cười, yên tâm đi theo công an.
Những người đứng vây xem cũng lần lượt giải tán, người đi làm thì đi làm, người về nhà thì về nhà.
Công an bắt hai người đi rồi, gia đình Cố Văn Lễ cũng trở thành chuột chạy qua đường, bị mọi người la hét đòi đánh, bọn họ u ám trốn về nhà.
Vài ngày sau, lãnh đạo công xã đặc biệt xuống tìm hiểu chuyện này và cách chức Cố Văn Lễ.
Cố Đình Võ và quả phụ Vương cũng bị đưa đến nông trường cải tạo lao động.
Sự việc này cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo mọi người, trẻ con phải được giáo dục nghiêm khắc, nhà Cố Văn Lễ quá chiều chuộng con cái nên mới dẫn đến chuyện âm ï như vậy.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều rất vui vẻ, cuối cùng cũng đòi được cho đứa nhỏ một lời giải thích, mặc dù Thiết Đản, người trực tiếp làm tổn thương nó không phải đền tội, nhưng chắc chắn cũng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Hai người vui vẻ chuẩn bị buổi tối ăn mừng một phen, sau khi công an rời đi, Lý Thanh Vận mời chị dâu Thu Cúc buổi tối tới nhà ăn cơm. Trình Kiệt dẫn Đại Bảo và Mao Đầu đi học, tối đi học về gọi bọn nhỏ qua là được
Ở bên nhà cũ, Cố Đình Chu cũng nói ngắn gọn với cha Cố, cũng nói chuyện bữa tối, nhắc ông ấy nhớ bảo mọi người trong nhà đều tới.
Hôm nay là một ngày vô cùng vui vẻ, Lý Thanh Vận lấy gà và cá mà cô đã chuẩn bị sẵn trong không gian ra.
Hai con gà thịt lớn, hai con cá chép lớn và một phần thịt ba chỉ. Món mặn vậy là đủ rồi.
Sở dĩ không lấy gà rừng và thỏ rừng ra là vì không muốn tiết lộ sự thật hai người họ đi săn, cho dù là người thân thiết thì những chuyện này tốt nhất cũng nên giữ kín, lỡ không cẩn thận là sẽ rước lấy tai họa.
Buổi chiều, chị dâu Thu Cúc đến sớm giúp chuẩn bị đồ ăn, còn mang theo một giỏ trứng đã để dành, nói là làm để thêm món, Lý Thanh Vận liên tục từ chối mà không được, đành phải đành phải nhận lấy.
Lý Thanh Vận hấp ba lồng màn thầu bột mì trắng.
Một nửa con gà hầm nấm, nửa còn lại thì nướng với khoai tây và đậu.
Hai con cá chép lớn kho tàu, ba chỉ heo thì làm thịt luộc hai lần.
Đậu que cà tím, ớt xanh khoai tây thái nhỏ, hành lá chấm tương.
Mẹ Cố tan ca xong cũng tới, lại mang theo một con gà sang đây, chưa kịp làm thịt thì Lý Thanh Vận nói cô đã bỏ tiên mua hai con gà về hầm, bảo bà ấy mang gà về.
Mẹ Cố không đồng ý, hai nhà đã phân gia, nhà bà không già cũng không trẻ, đến nhà con trai lớn ăn uống mà không gì cả sao được. Đặc biệt đây lại còn là một chuyện vui lớn của gia đình, bà cũng không muốn gia đình con trai lớn bị thiệt.
Vì thế con gà bị cô ném vào chuồng lợn trước nhà vệ sinh.
Thấy bà ấy nhất quyết muốn đưa, Lý Thanh Vận cũng không nói gì thêm, gà trước để đó chưa giết, có thể giữ lại để đẻ trứng.
Lấy con gà này của mẹ Cố cũng đúng tình hợp lý, bởi vì đây là do anh cả Cố chủ động đề nghị, lúc ấy chị dâu Cố cũng không nói gì.
Dưới sự giúp đỡ của chị dâu Thu Cúc và mẹ Cố, cả nhà kịp chia hai bàn ngồi vào dùng bữa đúng giờ cơm tối.
Trình Kiệt chúc mừng Cố Đình Chu đã báo được thù lớn.
Với trí tuệ của anh ấy, không khó để nhận ra nhà Cố Đình Chu có nhúng tay vào trong chuyện này, nhưng bản thân anh ấy cũng là người phóng khoáng ân oán rõ ràng, cho nên vẫn rất bội phục Cố Đình Chu.
Nhị Ngưu theo giờ hẹn với Đại Bảo tới đây cũng bị Lý Thanh Vận giữ lại ăn cơm, hôm nay cô làm rất nhiều để mọi người đều dính chút không khí vui vẻ.
Nhị Ngưu hơi xấu hổ muốn rời đi, nhưng Lý Thanh Vận phải bắt cậu ta cầm mấy cái bánh bao lớn mới để cho đi.
Một bữa cơm mọi người đều ăn đến vui vẻ, người duy nhất không vui có lẽ là cô em chồng Cố Đình Hoa, người đã cãi nhau ồn ào với anh hai, điều này khiến cô ta cảm thấy khá xấu hổ khi đến nhà anh mình ăn tối.
Hơn nữa nhìn thấy cuộc sống của nhà anh hai bây giờ rất tốt, có gà có cá, trong nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ thoải mái, vậy mà cô ta lại không hê cảm thấy vui thay cho anh mình chút nào, cô ta chỉ là không muốn nhìn thấy Lý Chiêu Đê sống tốt hơn mình mà thôi. Mọi người đều không muốn phá hỏng bầu không khí nên tự động phớt lờ cô ta, bữa cơm này cả chủ và khách đều vui vẻ.
Cố Đình Chu còn cùng cha, anh Cố, Trình Kiệt, bốn người uống chút rượu với nhau.
Sau khi mọi người rời đi, Cố Đình Chu nằm trên bàn ăn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vận.
"Vợ à, anh khát."