[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 257 - Chuong 257: Ky Su Cuoi Tuan (1)

Chuong 257: Ky su cuoi tuan (1) Chuong 257: Ky su cuoi tuan (1)Chuong 257: Ky su cuoi tuan (1)

Ô Đào nhìn thấy bèn khuyên nhủ anh ấy hãy đi đi, nước Mỹ rất tốt.

Hà Tích Thanh nghe vậy, nhưng lại hỏi Ô Đào: "Cho nên anh sẽ là anh ta thứ hai sao?”

Khi Hà Tích Thanh hỏi như vậy, Ô Đào cũng sững sờ một chút. Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô nói: "Tích Thanh, không giống nhau đâu. Khi em ở bên anh ấy em vẫn còn trẻ, không có tự tin với bản thân và không chắc chắn với tương lai sau này. Nhưng bây giờ em khác rồi, em thấy mình có thể nắm chắc vận mệnh này, em cũng biết bản thân mình muốn cái gì."

Cô lại nói: "Hơn nữa anh và anh ấy khác nhau, anh đừng so sánh như vậy."

Hà Tích Thanh: "Sao lại khác nhau?”

Ô Đào: "Anh ấy là giấc mơ hồi trẻ của em, còn anh là người bạn trai em lựa chọn và là đối tượng tương lai có thể nên duyên."

Hà Tích Thanh cũng mỉm cười. Yêu Ô Đào ba năm, anh ấy cũng coi như là khá hiểu cô. Cô biết cô ăn ngay nói thật, không hề bịa đặt gì và cũng khiến anh ấy bị đánh bại và bất đắc dĩ.

Ba năm yêu nhau, anh ay biết mình mãi mãi không thể nào ảnh hưởng đến cảm xúc của Ô Đào giống như người đó.

Anh ấy nhìn Ô Đào mãi mãi là lý trí lạnh lùng, thận trọng từng bước.

Anh ấy thở dài nói: "Thật ra có đôi lúc anh rất tò mò, tò mò rốt cuộc anh ta là người như thế nào mà từng khiến em mê muội và đau khổ như vậy. Thậm chí anh còn thấy không phục, anh sẽ cảm thấy anh mãi mãi không bằng anh ta. Nhưng dần dần anh cũng không còn suy nghĩ ấy nữa, anh ta chắc chắn vô cùng ưu tú và được người ta ngưỡng mộ."

Ô Đào: "Có lẽ là vậy."

Mấy năm qua khi cô đi qua thư viện, nhìn thấy tạp chí học tập mới nhất ở nước ngoài thì sẽ lật đến tạp chí toán học. Cô nghĩ anh xuất sắc như vậy, có lẽ sẽ có

Thành tích ở phương diện này. Nhưng lật mãi không thấy, dường như Diệp Uẩn Niên đã biến mất tăm mất tích.

Không nhìn thấy, cô cũng không để ý nữa.

Hai người đi đến hồ sen, Ô Đào chậm rãi phân tích cho anh ấy: "Anh rất nổi trội trong chuyên ngành của mình, đây là điều các giáo viên biết rất rõ. Nếu như anh có thể học tiến sĩ ở nước ngoài rồi trở về, nâng cao trình độ chuyên môn và mở rộng sự nghiệp, sau này anh có thể bước từng bước trong nước. Em nói thật nhé, tiến sĩ quê mùa trong nước luôn kém thu hút hơn."

Hà Tích Thanh: "Mấy năm qua đúng là điều kiện trong nước càng ngày càng tốt hơn, cũng không hẳn là kém nhiều như vậy."

Ô Đào: "Khác nhau chứ, bầu không khí tổng thể khác nhau, cách nhìn của con người cũng khác nhau. Chi khi con người rơi vào kỳ cảnh thì mới có thể cảm nhận được tốt hơn, chỉ khi hiểu biết nhiều hơn thì chúng ta mới biết chúng ta đang ở đâu. Chúng ta đã cắt đứt liên hệ với thế giới bao nhiêu năm, bây giờ tình cờ gặp thời cơ nghìn năm có một, cần phải nắm chặt lấy."

Cô lại nhớ đến sáu năm trước, khi người ấy đi Mỹ từng nói: "Đầu óc anh xảy ra thay đổi hoá học."

Người đó khiến anh kinh ngạc trên con đường 128, khiến anh rung động ở Silicon Valley.

Hà Tích Thanh: "Em đang khuyên anh rời đi?"

Ô Đào gật đầu: "Đúng vậy."

Hà Tích Thanh: "Em không sợ anh không trở về nữa sao?" Ô Đào: "Em có thể chờ anh, chờ anh ba năm. Nếu như ba năm sau anh thay đổi chủ ý thì nói với em, em tin anh sẽ không giấu diếm em."

Hà Tích Thanh hít một hơi sâu, bỗng nhiên nghiến răng hỏi: "Năm đó em cũng cho anh ta ba năm sao?”

Ô Đào: "Không, từ giây phút anh ấy rời đi, em đã từ bỏ rồi."

Hà Tích Thanh mỉm cười: "Hoá ra anh được đãi ngộ tốt như vậy."

Ô Đào nghiêm túc nói: "Tích Thanh, đừng vứt bỏ cơ hội này. Anh đi đi, em chắc chắn có thể đợi anh trong ba năm. Ba năm sau em mới hai mươi sáu tuổi, em không vội tìm đối tượng kết hôn như vậy. Cho dù ba năm sau anh có đổi chủ ý, chúng ta vẫn là bạn."

Cô im lặng một lúc rồi nói: "Cho dù chúng ta có đi đến bước nào thì em vẫn sẽ cảm kích anh, hơn nữa thấy may mắn vì chúng ta có thể là bạn đồng hành giúp đỡ nhau trong khoảng thời gian đại học tươi đẹp nhất, cùng nhau tiến bộ. Anh từng mang đến rất nhiều niềm vui cho em."

Hà Tích Thanh mím môi, lặng lẽ nhìn Ô Đào. Một lúc sau, anh ấy đưa tay ra: "Ô Đào, nào, để anh ôm em." Ô Đào không phản đối.

Hà Tích Thanh ôm chặt lấy cô.

Một lúc sau, anh ấy khẽ nói: "Vậy anh cũng sẽ đến Mỹ, Ô Đào à."

Trước khi Hà Tích Thanh đi Mỹ, anh ấy cũng giống như đa số bạn học khác, xin vào trường đại học tốt nhất ở Mỹ và chi phí du học ở nước ngoài.

Ô Đào không biết liệu Hà Tích Thanh có quay về không, nhưng cô cũng không để ý gì nhiều.

Cô thích người bạn đồng hành bên cô ba năm thanh xuân, nếu như có thể cô cũng muốn kết mối lương duyên với anh ấy, trở thành vợ chồng giúp đỡ ủng hộ nhau. Nhưng nếu như hai người không có duyên phận, dường như cô cũng không buồn lắm.
Bình Luận (0)
Comment