[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (5)

Chương 379: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (5) Chương 379: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (5)Chương 379: Bức Tranh Tường Ở Sân Bay (5)

Ô Đào: "Tôi hiểu, như vậy đi, tôi lập tức tìm chuyến bay, bây giờ đi tới Hong Kong."

Ô Đào lập tức làm thư ký gọi điện thoại đặt vé máy bay và khách sạn ở Hong Kong, vận khí vô cùng tốt, vậy mà buổi chiều có một chuyến bay, Ô Đào vội vàng về nhà thu dọn hành lý, mang theo Phùng Đào ở bộ phận nghiên cứu phát minh và thư ký Trần Tuệ, chuẩn bị đi tới Hong Kong trước.

Trên đường đi tới sân bay, cô gọi điện thoại về nhà, người đó là Mạnh Sĩ Huyên, nói tình hình của mình, cũng may người trong nhà đã có thói quen với việc cô công tác bận rộn, sau đó cô lại gọi điện thoại cho Diệp Uẩn Niên.

Có Điều gọi hai lần rồi mà vẫn không có người tiếp, sau đó lại trở thành không có tín hiệu.

Trần Tuệ ở bên cạnh nhìn ra được Ô Đào đang nôn nóng, nhỏ giọng nói: "Có lẽ diệp tổng đang có việc gấp."

Ô Đào lúc này mới nhớ tới: "Han là hôm nay hắn đi tới Học viện khoa học Trung Quốc, máy chủ mua từ Đức sẽ sớm được giao về, bọn họ cần chuẩn bị phòng thí nghiệm."

Nói vậy, rất có khả năng tín hiệu sẽ bị chắn mất.

Trần Tuệ vội nói: "Nhất định là như thế, diệp tổng là người tốt như vậy, khẳng định là anh ấy gấp gáp không tiện nhận điện thoại."

Kỳ thật theo quan sát của Trần Tuệ, vị diệp tổng kia thật sự là có đôi mắt giống như giang tổng nhà mình, ánh mắt của anh ấy khi nhìn Giang tổng với khi không nhìn, quả thực chẳng giống nhau chút nào.

Ô Đào hé môi cười, nôn nóng cũng bay biến mất: "Chỉ sợ khi chúng ta khi đến Hong Kong sẽ không có tín hiệu gì."

Cô không nói với anh chuyện mình muốn đi Hồng Kông, cũng chưa kịp sao cho anh một cái chìa khóa, Có lẽ anh sẽ đứng ở cửa ngốc nghếch chờ đợi, cuối cùng phát hiện cô không trở về, ở nơi đó lo lắng.

Trần Tuệ an ủi nói: "Chưa chắc là không có tín hiệu, nói không chừng trước khi lên máy bay diệp tổng sẽ gọi lại."

Ô đào gật đầu: "Ừm, hy vọng vậy."

phùng đào Ở bên cạnh cười nói: "Giang tổng có thể đợi lát nữa lại gọi một cuộc điện thoại nữa cho thầy Diệp." Ngày hôm qua Phùng Đào cũng hỏi chuyện, bây giờ anh ta cũng phục sát đất với diệp uẩn niên, đã không còn gọi là diệp tổng, gọi là thầy Diệp một cách rất thân thiết.

Ô Đào: "Cũng không có gì quan trọng."

Trần Tuệ nhìn sợi dây chuyền vàng đan trên cổ tay cô: "Giang tổng, đây là Diệp tổng tặng phải không, nghe nói thương hiệu này vô cùng quý giá."

Phùng Đào là người lớn tuổi, không hiểu: "Quý giá? Vàng hả, tới ngàn đô không?"

Trần Tuệ cười một tiếng: "Nước Đức, hàng xa xỉ, mười mấy vạn, bán anh cũng không đáng tiền bằng cái này."

Phùng Đào lập tức hoảng sợ, đảo mắt vài vòng, cuối cùng nói: "Giang tổng, Liệu rằng chúng ta có thể bị cướp bóc hay không, hai người chúng tôi đã ổn chưa? Chúng tôi sẽ đến bảo vệ côi"

Ô Đào bưồn cười: "Ừ, người bình thường ai để ý cái này, Hồng Kông là nơi của những kẻ có tiền, vốn dĩ là tôi không sánh được."

Mọi người vừa nghe xong, cảm thấy cũng có đạo lý.

Ô Đào cười với hai cấp dưới của mình, thật ra vẫn hy vọng diệp uẩn niên gọi điện cho mình, nhưng tới sân bay rồi mà vẫn không có cuộc gọi nào, cô chỉ có thể lại gọi điện lại một lần nữa cho anh, ai biết lần này vẫn không có tín hiệu.

Cô bất đắc dĩ, không có cách nào chỉ có thể tiến vào đăng ký.

*xxxkx*xx*kx*k*xx*x%*

Sau khi đến Hồng Kông, mọi việc gần như không ngừng nghỉ, họ lập tức liên hệ với nhà cung cấp Hồng Kông và cùng với trưởng nhóm đến nhà máy để tìm người phụ trách, nếu nói phía trước còn tồn tại Ý nghĩ "Có lẽ đối phương chỉ thả ra tiếng gió vì muốn bán được giá tốt", bây giờ sau khi liên hệ, cùng nhau nói chuyện sơ bộ, ô đào liền biết đó chính là một sự may mắn.

Một nhà sản xuất máy tính có trụ sở tại Đài Loan đã liên hệ muốn mua nơi này và giá cả đã được định sẵn ở trên bàn.

Ô Đào đương nhiên không chịu để chuyện đó xảy ra, đây là cái mà cô mới vừa nhìn trúng, tiêu tốn biết bao nhiêu ngày, bây giờ lại rơi vào miệng người khác, sao có thể.

Ô đào lập tức mang theo Phùng đào và trần tuệ can thiệp mạnh mẽ và mở một cuộc nói chuyện với bên kia. Trên thực tế, công ty này không chỉ có mình nhà máy này mà còn có các nhà máy sản xuất linh kiện khác nữa, Bây giờ cái họ bán ra chị là một bộ phận của doanh nghiệp, vì vậy việc bán mua chỉ là bước đầu, còn có các liên hệ công việc khác nữa trong tương lai.

Ô đào bắt lấy cơ hội này, nói với bọn họ về tiềm lực của thị trường Đại Lục và Đài Loan, cho bọn họ biết sự phát triển của Trung Quốc hiện tại, cuối cùng để biểu đạt thành ý, ngay cả mức tiêu thụ của ba khoa học kỹ thuật máy tính hợp nhất ở Đại Lục cũng lấy ra luôn.

"Vã phương diện tài chính, chúng tôi không có chuyện bủn xỉn, đương nhiên tôi cũng biết, Nhạc tiên sinh cũng không phải quan tâm cái này. Có lẽ kỹ thuật bây giờ của chúng tôi không bằng anh, nhưng mà ở sau lưng chúng tôi, là thị trường tiêu thụ 1,1 tỷ dân, nền kinh tế Trung Quốc của chúng tôi sắp cất cánh, còn có cải cách và mở rộng mạnh mẽ."
Bình Luận (0)
Comment