Chuong 415: Thay Cha Me (2)
Chuong 415: Thay Cha Me (2)Chuong 415: Thay Cha Me (2)
Ly Kính Nguyên lập tức cười ra tiếng: "Ô Đào, cô nói đúng, chính là đạo lý như vậy, hai mươi năm trước, nhà ai ở trên nhà lầu, mọi người đều hận không thể chạy tới vui vẻ mà đi cầu thang, cảm thấy rất thú vị! Lại nói tới mười năm trước, nhà ai ở một trệt, mọi người đều tranh nhau nói không! Nhưng bây giờ cô nhìn xem, không phải những ông lớn đều đang ở nhà trệt sao? Sau khi phân đến, nghe nói vị trí cũng rất tốt! Những cái đạo lý trước đó tìm ai để nói lý đây?"
Ô Đào cười nói: "Cho nên chúng ta cũng không nên hâm mộ ai cả, đời này dài tới như vậy, ai mà biết tương lai sẽ thế nào. Thêm vào đó chúng ta cố gắng nổ lực hết mình để tạo nền tảng cho thế hệ sau này."
Cô biết Lý Kính Nguyên đặc biệt yêu thương con, cái gì cũng dành thứ tốt nhất, hiện giờ con của Lý Kính Nguyên ở trên đoán chừng cũng được người ta hâm mộ như Vương Bồi Hâm lúc trước, đây chính là vòng tuần hoàn, một vòng rồi một vòng như vậy.
Cô vừa nói lời này, Lý Kính Nguyên lại nhớ mình Vương Á Tương: "Cô có biết tình trạng hiện giờ của cô ta như thế nào không?" Ô Đào: "Không biết, lúc chúng ta mở họp báo, cô ta cũng có đến, mang thai ba tháng, sau đó thì không rõ lắm."
Cô là không muốn để tâm.
Dù sao cô ở trên thương trường đấu với Hà Húc Binh đến nỗi anh sống thì tôi chết rồi, nhìn thử đi bởi vì sản phẩm bị thất bại mà người Nhật Bản kia đã nhảy lầu tự sát, thương trường chính là tàn khóc như vậy, Hà Húc Binh khẳng định sẽ không có ý nghĩ nhảy lầu, nhưng hiện giờ đã thất bại thảm hại, công ty đã mất, đoán chừng cũng không nghĩ đến bản thân.
Cô cũng hoàn toàn không đồng ý suy nghĩ chuyện người nhà của đối thủ cạnh tranh mang tâm trạng gì.
Lý Kính Nguyên: "Tôi nghe nói công ty của người yêu cô ta đã bị phá sản, hiện tại đi dạy ở trường học, có điều không có nhà ở, đã bỏ lỡ chuyện phân kí túc xá ở trường học, một thời gian ngắn không có cách gì, do đó phải tới nhà ở An Môn ở."
Ô Đào: "Cô ta lại trở về sao."
Nới là trở về, dĩ nhiên là không có cái gì không tốt, nhưng chỉ là ở thời đại này, không có nhà bếp, nhà WC trong nhà, chung quy vẫn quá bất tiện. Ngày đó, cô trong lúc vô tình mà đi ngang qua còn thoáng nhìn vào, tường sơn bên ngoài da loang lổ, một kiến trúc đã từng lóa mắt hiện giờ ở giữa những ngồi nhà mới làm nó nổi bật lên sự ảm đạm không ánh sáng của mình, khó coi tới mức rúc vào một góc.
Một thai phụ, với tình cảnh đó, cũng làm cho người ta thương cảm một hồi.
Chỉ là con đường nhân sinh, có khổ có ngọt, đều phải trải qua hết.
Nói như vậy, Ô Đào đột nhiên nhớ tới một người, người đã đưa cho cô thư báo trúng tuyển Lưu Hồng Ngọc: "Anh còn nhớ cô ấy không, cô ấy hiện giờ thế nào rồi?"
Lý Kính Nguyên vừa nghe: "Cô ấy sao, bạn học lần trước gặp nói đã gặp qua cô ấy, cô ấy lúc đó không thi đậu đại học, sau đó liền kết hôn, sinh một đứa con thì ly hôn, sau này sống với một người đàn ông, cũng không kết hôn, hiện tại người đó làm nhà buôn, cũng phát tài, liên có người mới, cô ấy lại ly hôn."
Ô Đào: "Ừm, vậy à."
Lý Kính Nguyên: "Cô ấy cũng vất vả đủ thứ, lúc ăn cơm gặp qua, thiếu chút nữa không còn nhận ra, có điều người so với lúc trước mập mạp hơn, biết ăn nói hơn, nhìn thấy ai cũng xáp lại gân, cũng không biết cụ thể thế nào!"
Ô Đào cười cười cũng không hỏi thêm nữa. Tháng chap, trời càng ngày càng lạnh, năm nay lưu hành thời trang bánh mì, Ô Đào mua vài món, cô cùng Diệp Uẩn Niên mỗi người một cái, vẻ ngoài cũng không khác biệt lắm, nghe nói là đồ tình nhân.
Lúc cô đưa cho Diệp Uẩn Niên, ánh mắt của Diệp Uẩn Niên có chút ghét bỏ.
Ô Đào đoán, có lẽ anh ngại nó quá rộng, hoặc là màu sắc hoa văn quá diêm dúa.
Ô Đào liền uy hiếp anh: "Em dù sao cũng muốn mặc cái này, anh không mặc, vậy anh đừng cùng em đứng chung một chỗ."
Diệp Uẩn Niên do dự một hồi, cũng mặc vào.
Anh lớn lên cao gầy, chân dài, hiện giờ mặc vào trang phục bánh mỳ, nhìn có chút buồn cười.
Ô Đào cố gắng nhịn cười: "Khá xinh đẹp."
Diệp Uẩn Niên thấy cô đang cười anh.
Ô Đào nắm lấy tay áo anh: "Anh chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi về nhà."
Diệp Uẩn Niên lập tức nhíu mày: "Anh mặc cái này đi sao?"
Ô Đào: "Thế nào, không được sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Được rồi..." Gần đây thật sự quá bận rộn, cũng vội vội vàng vàng, cứ vậy mà tới tháng chạp.
Thật ra người trong nhà cũng hiểu rõ, hiện giờ Diệp Uẩn Niên cùng cô nồng thắm, gần đây chuyện gì Diệp Uẩn Niên cũng bên cạnh cô, chẳng qua khi nào mới chính thức gặp mặt gia đình, thì mới tính được.
Gần cuối năm, cũng không có chuyện gì, công ty đã vào quỹ đạo, kế toán văn phòng cũng đã tuyển, công ty hết thảy đã khôi phục lại trật tự, cô cũng phải bận tâm tới chuyện riêng của mình.