[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 451 - Chuong 451: Phien Ngoai- Ket Cuc Hoàn Mỹ. (6)

Chuong 451: Phien Ngoai- Ket Cuc Hoàn Mỹ. (6) Chuong 451: Phien Ngoai- Ket Cuc Hoàn Mỹ. (6)Chuong 451: Phien Ngoai- Ket Cuc Hoàn Mỹ. (6)

"Còn Trần Thông, trong cốt truyện của các cậu, cuối cùng anh ấy đã rơi vào bẫy của Bành Văn Nguyên phải không, anh ấy là người phát minh ra máy in tiếng Trung của Trung Quốc, người quảng bá thời đại, rõ ràng đã thay đổi thế giới bằng khoa học kỹ thuật, thế nhưng cuối cùng anh ấy không có được gì trong tay, và bị đuổi khỏi công ty. Còn ở chỗ mình, anh ấy có được cả danh vọng lẫn tiền tài, Ô Đào và anh ấy đã đuổi Bành Văn Nguyên đi, ha ha ha Uẩn Niên còn đánh anh ta nữa."

Mọi người vội vàng chạy lại xem, quả nhiên Bành Văn Nguyên bị đánh!

Sau một hồi thảo luận như vậy, cuối cùng mọi người cũng nhận ra được cốt truyện thực sự, nhưng họ lại rất tò mò, vì vậy họ đã yêu cầu Vệ Hinh mở lại cốt truyện của cô và xem đi xem lại đoạn kết ẩn.

"Hóa ra Diệp Uẩn Niên là người đàn ông yêu thương và cưng chiều vợ đến vậy!!! Anh ấy mà cũng biết làm nũng al

"Sự tương tác của anh ấy với con trai anh ấy dễ thương quá đi! Trái tim mình tan chảy mất thôi!" "Trời a anh ấy một đêm bảy lần cơ đấy! Thế còn nhà khoa học điên rồ đâu rồi! Lúc mình chơi, có một minh tinh nổi tiếng muốn tới gần anh ấy, thế mà anh ấy chỉ hứng thú nghiên cứu hành vi và ý thức của người phụ nữ kia, sau đó còn thêm một ký hiệu vào máy tính nữa!"

"Thật là cảm giác!"

Trong tiếng la hét chói tai và phấn khích của mọi người, Vệ Hinh đã lưu lại kết thúc hoàn hảo của mình và tải nó lên mạng.

Sau khi đăng tải, bài đăng của cô đã nhanh chóng tạo nên một làn sóng náo động trên các diễn đàn trò chơi.

Đây là một kết thúc mà không ai nghĩ tới.

Vệ Hinh không nhịn được mà vuốt bài đăng này một cách điên cuồng, cô nhìn thấy mọi người đều sửng sốt, xúc động, và đều đang phân tích cốt truyện của cô.

Phải biết rằng trò chơi này khác với tất cả các trò chơi trước, đằng sau trò chơi là tính toán lượng tử để mô phỏng hành vi thực của xã hội, có thể nói đây gần như là một xã hội thực, cảm xúc và logic hành vi của tất cả các nhân vật trong đó hoàn toàn có thể mô phỏng thực tế.

Và bất kỳ kết thúc nào của trò chơi này cũng chỉ là một trong vô số khả năng cho sự phát triển của cuộc sống trong xã hội thực.

Khi Giang Ô Đào có thể phản công và lên đến đỉnh kim tự tháp của cuộc đời, điều này có nghĩa là trong số hàng triệu nhân vật nhỏ bé như Giang Ô Đào, xác suất nhất định sẽ có một vài Giang Ô Đào có một kết thúc hoàn hảo như vậy.

Có lẽ không nhiều lắm, nhưng chắc chắn có.

Mọi người bắt đầu cảm thán vì xúc động trước thực tế cuộc sống này, cảm thán rằng cuối cùng cuộc đời của một người như Giang Ô Đào đã có thể đi đến được hạnh phúc, cũng cảm thán rằng nhờ Diệp Uẩn Niên nhận được sự ấm áp từ lúc còn thiếu niên do đó mới còn tình người.

Hóa ra trong trò chơi này, không phải con cháu đại viện nhất định sẽ thành công, cũng không phải những người sống trong nghịch cảnh sẽ không bao giờ thay đổi hoàn cảnh được, mà công lược thực sự ẩn chứa trong những nhân vật được thiết lập bình thường nhất.

Điều này muốn nói với bạn rằng khi bạn tuyệt vọng nhất, hãy tiến lên phía trước một bước và bạn có thể giành được một tia hy vọng. Những người yêu thích trò chơi đang bàn tán xôn xao về kết thúc mới nhất này, xem lịch sử phấn đấu của Giang Ô Đào, xem tình yêu bất tử của hai người, xem tình bạn và tình yêu ấm áp đã thay đổi số phận của nhiều người như thế nào, và tất cả đều bắt đầu điên cuồng chơi ra cốt truyện này.

Ngay lập tức, bài đăng của Vệ Hinh trở thành một bài đăng nóng, cô đã phấn khích đến mức lăn qua lộn lại.

Và ngay trong đêm đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại nói lời chúc mừng cô đã chơi ra được một kết thúc hoàn hảo nhất, và tác giả của trò chơi sẽ thưởng cho cô một triệu nhân dân tệ.

Vệ Hinh không dám tin vào tai mình, sau đó, cô vội vàng gọi điện thoại, cô thậm chí còn tìm đến đồn công an để xác nhận mọi thứ, sau khi xác định không phải là lừa đảo, cô đã thét lên chói tai.

Một triệu nhân dân tệ!!!

ki nfakfatefafatafafafata1a1

Và trong văn phòng toàn một màu xanh lam, cô đang bận rộn thì đột nhiên nhận được một tin nanh ta chứa ảnh chụp màn hình của một diễn đàn. Ngay sau khi cô bấm vào đó để xem, cô nhận được một cuộc gọi từ chồng mình.

"Em thấy không, vậy mà cũng có người nào đó đã chơi ra được kết thúc thực sự của trò chơi này."

"Em hoàn toàn không muốn xem... Anh không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Anh không cảm thấy vậy."

"Anh tự bỏ tiền, tự chơi trò chơi và biến mình thành thiên tài toàn diện, anh đã già rồi đấy, hãy tỉnh lại đi."

"Đó không phải là những gì anh sẽ làm, đó là một nhân vật do các nhân viên xây dựng nên, mặc dù anh cảm thấy nó rất phù hợp với anh.”

Cô không nhịn được bật cười: "Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổi"

Đầu dây bên kia điện thoại cũng có tiếng cười: "Em thấy đấy, sau khi trò chơi này được tạo ra, không ai nghĩ đến việc gắn kết chúng ta lại với nhau, cũng chưa từng có người nào chơi ra được một kết thúc hoàn hảo cho anh và em, điêu này có nghĩa là gì?"

Cô suy nghĩ một hồi: "Có nghĩa là không dễ dàng gì để chúng ta có được vị trí như ngày hôm nay." Cả một chặng đường gian nan vất vả của cô, và một cuộc sống cô đơn can cỗi của anh dường như là định mệnh đã được viết sẵn cho họ.

Trò chơi còn có chế độ khó, nhưng còn cuộc sống thực tế thì sao?

Chuột máy tính nhẹ nhàng nên mới dễ dàng di chuyển, nhưng đường đời phải bước từng bước thật vững vàng, không có công lược, cũng không có Mắt Trời, chỉ cần bất cẩn một chút thì chính là vực sâu thăm thẳm.

Anh khẽ thở dài: "Không ai trong số họ nghĩ rằng chúng ta nên ở bên nhau, và họ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể ở bên nhau, nhưng đây mới là cuộc sống thực của chúng ta, điều đó cho thấy rằng hai chúng ta đã cùng nhau tạo nên những điều kỳ diệu."

Tuy nhiên, cô đột nhiên nhớ tới những lời quen thuộc mà Lạc Tái Lâu đã vô tình nói ra, quỹ đạo cuộc sống tương tự trong trạng thái xuất thần.

Vì vậy, cô nói: “Anh có nghĩ thực sự có một nhà khoa học điên ro như vậy đã biến thế giới của chúng ta thành một phòng thí nghiệm không, và thật ra chúng ta chính là đối tượng thử nghiệm của người đó? Hay chúng ta thực sự đang sống trong một trò chơi, và chúng ta chính là người kết thúc tai họa cho người chơi trò chơi?”

Nhưng anh không nói gì, đầu dây bên kia chỉ có sự im lặng.

Cô lại thở dài: "Anh nói xem, liệu có thể sống như vậy cả đời không, một mình anh cô độc trong phòng thí nghiệm, không có chút ấm áp hay màu sắc nào trong cuộc sống của anh, trong mắt anh chỉ có các mã tính toán, trong khi em vẫn đang lưu lạc khắp nơi không có chỗ ở cố định? Tuổi thơ của chúng ta rõ ràng chỉ cách nhau một cây cầu, đi qua cầu không biết bao nhiêu lần mà vẫn không quen biết nhau?"

Thật lâu sau, cuối cùng đầu dây bên kia điện thoại mới vang lên giọng nói: “Có lẽ có, có lẽ không có."

Cô nhẹ nhàng nói: "Hả?"

"Nhưng anh tin rằng dù thế nào đi chăng nữa thì em sẽ dốc hết sức để có thể tìm được anh."

Dù trải qua ngàn kiếp nhân sinh, lý do khiến anh ngồi một mình cô độc trước máy tính là vì anh đang chờ đợi một tình yêu mang tên Ô Đào.

Đây là mã cứng cơ bản mà anh đã viết cho chính mình và là một cài đặt không thể thay đổi.

Cô im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng đã mỉm cười.

Không cần biết bọn họ tồn tại trên thế giới này như thế nào, cô chỉ cần biết khi hai người ôm nhau thật chặt, nhiệt độ mà cô cảm nhận được là thật, như vậy là đủ rồi.

Nếu như cô thật sự là vật sáng tạo của các vị thân, cô nghĩ rằng, nhất định là Chúa sáng thế bất phàm này đã yêu nhân vật do chính tay mình tạo ra, nên đã xóa sạch mọi ký ức, để cô đến với thế giới loài người, và hòa cô vào lớp bụi trần cưồn cuộn này.

Bình Luận (0)
Comment