Chương 10:
Chương 10:Chương 10:
Sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, Vu Tiếu đứng ngoài cửa gọi với vào trong: "Cho hỏi có ai ở nhà không?"
Người nhà họ Vu đang nấu cơm, lúc nhà bọn họ nấu cơm không có ai nói chuyện, mọi người đều chuyên tâm nấu nướng, cho nên âm thanh từ bên ngoài truyền vào trong nhà đặc biệt to rõ.
"Xin hỏi có ai ở nhà không?" Bởi vì không nghe được hồi âm, lại thấy cổng nhà đang mở, vì vậy Vu Tiếu bèn bước vào trong sân.
"Có, có, ai vậy?" Từ trong nhà truyền đến giọng nói của một bà cụ.
Bà nội Vu nói với cô bé ở bên cạnh: "Mạt Lị, đi nhìn xem ai đến vậy."
"Dạ." Cô bé được gọi là Mạt Li năm nay mười tuổi, lưu loát chạy ra ngoài. Lúc thấy một cô gái xa lạ đứng trong sân, cô bé bèn hỏi: "Chị là ai? Chị tìm ai vậy?"
Vu Tiếu ở trong ký ức của nguyên chủ không tìm ra hình ảnh của cô bé trước mắt, cô giải thích: "Chị tên là Vu Tiếu, chị... chị..." Nói xong, cô im lặng cúi đầu xuống.
Mạt Lị thấy cô không trả lời, bỗng thấy khó hiểu, cô bé gọi với vào trong nhà: "Bà nội, chị ấy nói chị ấy tên là Vu Tiếu, đến tìm người, cũng không nói là tìm ai." Sau khi Mat Li vừa dứt lời, người vốn đang ăn cơm trong nhà chính đều đi ra ngoài. Phải nói thế này, đầu tiên là người lớn ra trước, tiếp đó người trẻ tuổi có hơi nhận biết Vu Tiếu ra theo, cuối cùng là mấy người không biết Vu Tiếu, thấy mọi người đều ra ngoài nên cũng ra theo.
Bà nội Vu và ông nội Vu sinh được ba trai, ba gái, ba cô con gái đều đã gả chồng nên không có ở đây. Trong ba người con trai, ba Vu xếp thứ hai, ông và Dư Phương chỉ có một đứa con gái là Vu Tiếu, nguyên nhân chủ yếu là vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không sinh hoạt vợ chồng thì làm sao có thể mang thai sinh con? Chẳng qua, ba Vu rất thương yêu cô con gái độc nhất này. Trong ký ức tuổi thơ vốn đã ít ỏi nay lại càng ít ỏi hơn của nguyên chủ, ba Vu là một người ba tốt.
Dưới gối bác cả nhà họ Vu có hai gái hai trai, con gái lớn năm nay hai mươi hai tuổi, đã gả cho người ta. Con trai lớn năm nay hai mươi mốt tuổi, đã kết hôn sinh con, con gái thứ năm nay mười tám, cũng đã gả cho người, con trai nhỏ nhất năm nay mười bốn.
Dưới gối bác ba nhà họ Vu có hai trai một gái. Con trai lớn năm nay mười sáu, cùng tuổi với Vu Tiếu. Con trai thứ năm nay mười ba tuổi, con gái nhỏ năm nay mười tuổi, chính là cô bé vừa nãy.
"Cháu.." Bà nội Vu nhìn cô gái gầy gò mặt mũi trắng bệch mặc áo quần bẩn thỉu chằng chịt mảnh vá đang đứng trong sân. Nếu không nhìn khuôn mặt này, bà không thể nào nhận ra đây là cháu gái nội của mình. Lần gần nhất nhìn thấy con gái của đứa con trai thứ hai đã là tám năm trước, ngay trong tang lễ của cha con bé. Lúc đó, cô bé được nuôi trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn đã biết cuộc sống rất tốt. Sao bây giờ..."Cháu là Tiếu Tiếu ư?" Trong giọng của bà nội Vu tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Vu Tiếu cũng không phải là kẻ ngốc, thân là phú nhị đại, từ nhỏ cô đã nhìn thấu người khác a dua nịnh hót, cho nên rất biết xem mặt đoán ý. Giống như bà nội Vu giờ phút này, mặc kệ là trong mắt hay trên mặt, chỉ có nghi ngờ và kinh ngạc, hoàn toàn không có vui vẻ. Lần đầu gặp lại đứa cháu gái sau tám năm xa cách lại không có chút vui vẻ và vui sướng nào, cho nên phần tình thân này có lẽ cũng rất bạc bễo. Đã như vậy, bọn họ sẽ giúp đỡ cô sao?