Chương 106:
Chương 106:Chương 106:
"Ừ." Châu Mật Hồng nói hết đầu đuôi câu chuyện một lần: "Trưa hôm nay, mình đến nhà bà cụ Tống ăn cơm, nhưng lại đợi mãi vẫn không thấy cậu đâu, mình nghĩ có lễ cậu có việc gì đó nên lỡ hẹn, vì vậy bọn mình cùng nhau đợi, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy cậu về. Sau đó Tiểu Thông nói buổi sáng cậu bé nhìn thấy cậu lên núi nhặt củi, hái rau đại, mình lo lắng cậu xảy ra chuyện trên núi, nên bọn mình đi hỏi mọi người, xem có ai nhìn thấy cậu xuống núi hay không, phát hiện ra không ai thấy cậu cả."
"Vì vậy, đại đội trưởng đưa người trong thôn lên núi tìm cậu. Những thanh niên trí thức gồm cả Kim Linh cũng biết chuyện này, mọi người cùng lên núi tìm. Kết quả Kim Linh bị dây leo quấn vào chân ngã xuống núi, đầu đập vào đá, chảy rất nhiều máu, ngất đi. Vì vậy, những người khác tiếp tục tìm, mấy người gọi xe bò của đại đội đưa Kim Linh đến bệnh viện thị trấn. Sau đó bọn mình tìm được một lúc thì cảnh sát đến, nói trong núi có một đám phần tử phạm tội, bọn họ phải vào bắt. Để tránh bọn mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bảo đại đội trưởng đưa bọn mình cùng xuống núi, và hứa rằng sẽ giúp bọn mình tìm cậu. May mà chưa qua bao nhiêu lâu, cảnh sát đã xuống núi nói cậu không sao, chỉ là ở trên núi cứu một cảnh sát sau đó ở lại chăm sóc đối phương một lúc."
"Đúng rồi Tiếu Tiếu, đây là cơm tối mình mang từ nhà bà cụ Tống đến, cậu mau ăn đi... Đây là cháo trắng, đây là cải thìa xào tỏi, còn có cả trứng gà xào hành. Cả cái bình giữ ấm này nữa, bên trong có nước nóng, mình mang cả bình nước quân dụng, cốc tráng men, còn cả sữa bột, thịt khô đến cho cậu. Cảnh sát đó nói, cậu sẽ ở lại đây mấy ngày, bảo mình mang thêm ít đồ đạc."
Vu Tiếu trong lòng hơi cảm động: ".. Cảm ơn cậu, Mật Hồng. Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi." Nhìn mắt Châu Mật Hồng đã đỏ ửng, chắc chắn trưa nay bị dọa sợ. Đặc biệt lúc cảnh sát nói trên núi có phần tử phạm tội, khoảnh khắc đó cô ấy chắc chắn rất lo lắng. Nhưng mà lúc ở bệnh viện thị trấn, cô không nhìn thấy đám người Kim Linh, xem ra là không chú ý đến.
Châu Mật Hồng cười rất ngọt: "Chúng ta là bạn tốt nhất mà."
Mặc dù Vu Tiếu đã ăn hai cái màn thầu, nhưng qua hai ba tiếng rồi, bụng quả thực cũng hơi đói, cô vừa uống cháo vừa hỏi: "Tối nay cậu không trở về nữa đúng không?”
Châu Mật Hồng nói: "Không về nữa, mình mang thư giới thiệu của đại đội đến cho cậu, vị cảnh sát vừa rồi đưa mình đến nhà khách bên cạnh bệnh viện đặt một phòng, sau này cậu ở bên đó, ngày mai mình trở về. Vị cảnh sát đó còn nói, ngày mai anh ấy còn phải đến Ao Tử Sơn làm vài việc, đến lúc đó anh ấy sẽ đón mình đưa về Ao Tử Sơn."
Vu Tiếu nghe xong nói: "Vậy thì được, mấy ngày mình không ở đó cậu phải tự mình chú ý, nếu xảy ra chuyện gì thì đi tìm Hàn Giản và Nhậm Sóc." Cho dù bây giờ Nhậm Sóc không có tình cảm với Châu Mật Hồng, nhưng ít nhất dựa vào giao tình giữa bọn họ, nếu như Châu Mật Hồng xảy ra chuyện, Nhậm Sóc chắc chắn sẽ giúp đỡ. Còn về Hàn Giản, theo tình tiết của kiếp thứ hai, sau khi Châu Mật Hồng không bám lấy anh ta nữa, anh ta lại quay lại theo đuổi Châu Mật Hồng, vì vậy nếu Châu Mật Hồng xảy ra chuyện, anh ta chắc chắn sẽ giúp đỡ. Cho dù không phải là tình yêu, bao nhiêu năm nay bọn họ dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, anh ta bây giờ không ghét Chu Mật Hồng, nên nhất định sẽ giúp đỡ.
Vu Tiếu ăn xong cơm, cô nghĩ cả ngày hôm nay chưa tắm rửa, lại chạy đến mồ hôi đầm đìa ở trên núi, cô liền bảo Châu Mật Hồng ở lại đây chăm sóc cho Kha Cảnh Dương, cô đến nhà khách bên cạnh tắm.
Vị trí của nhà khách rất dễ tìm, ở ngay bên cạnh bệnh viện, cô cầm theo thư giới thiệu, vả lại đồng chí cảnh sát đã thuê phòng, cô có chìa khóa, có thể trực tiếp đi vào.