Chương 118:
Chương 118:Chương 118:
Người bán hàng họ Đồ mở cửa: "Đồng chí Vu mau vào đi."
Căn nhà có có hai phòng là hình chữ 'nhật*, bên ngoài một phòng, bên trong một phòng. Phòng bên ngoài có một cái giường, còn để các đồ như bàn ăn: "Đồng chí Vu ngồi xuống đi, chị đi rót trà cho em."
*chữ 'nhật': 日
Vu Tiếu vội vàng nói: "Không cần đâu, không cần đâu, chị Đồ không cần khách sáo như vậy, chúng ta cũng không phải người xa lạ, không cần tiếp đãi em đâu."
Mặc dù Vu Tiếu nói như vậy nhưng người bán hàng họ Đồ vẫn rót nước trà cho cô.
Nhưng mà Vu Tiếu không uống. Ở nhà người khác, hai người không quen biết cho lắm, cô sẽ không động đến đồ ăn hay đồ uống.
Người bán hàng họ Đồ ngồi xuống bên cạnh Vu Tiếu: "Đồng chí Vu, phiếu xe đạp trong tay em định bán bao nhiêu? Chị có ý định mua xe đạp, chị làm việc trong trung tâm thương mại, nhưng nhà chị lại ở ngoại thành, mỗi lần ngồi xe buýt phải chuyển tuyến ba lần, đi mất ba tiếng mới đến nơi, vì vậy chị chuyển đến đây thuê phòng. Nếu như có xe đạp thì chỉ cần hơn một tiếng là tới." Như vậy thì, tiền thuê phòng có thể bỏ bớt. Phải biết rằng ở trong thành phố, thuê căn nhà hai phòng như này, mỗi tháng phải mất tám đồng, đây không phải là một món tiền nhỏ.
Vu Tiếu không hiểu tình hình bên này, nghe người bán hàng họ Đồ nói phòng này là phòng thuê, cô còn tưởng là phòng của cô ấy: "Em nghe nói phiếu xe đạp lấy thông qua những con đường đặc biệt phải bảy tám mươi đồng một tấm, em lấy chị Đồ sáu mươi tệ một tấm, chị thấy sao?" Đây quả thực là tặng ân tình, vừa rồi cô bán cho đôi nam nữ kia bảy mươi tệ một tấm.
Người bán hàng họ Đồ mặc dù chưa từng mua, nhưng cũng biết tình hình phiếu xe đạp, vì vậy hiểu Vu Tiếu đưa ra giá này quả thực là rẻ rồi, coi như là nợ cô một ân tình: "Vậy em gọi chị một tiếng chị, chị liền không khách sáo nữa, phúc lợi mua đồ lỗi trong nội bộ người bán hàng chỗ bọn chị, chị sẽ giữ lại cho em." Mười đồng là tiền lương hơn nửa tháng của cô ấy đó.
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn chị Đồ, vậy những phiếu khác chị có cần không? Phiếu máy may và phiếu đồng hồ? Nếu chị lấy thì em để cho chị giá như nhau 60 đồng một tấm."
Người bán hàng họ Đồ động lòng, cho dù cô ấy không cần, nhưng cô ấy bán sang tay cũng sẽ không thiệt. Cô ấy tính lại tiền tiết kiệm trong tay, cô dằn lòng nói: "Có."
Hai người giao dịch xong, người bán hàng họ Đồ được thêm ba tấm phiếu, Vu Tiếu thì có thêm 180 đồng, cộng với 210 đồng trước đó, hôm nay cô đã kiếm được 390 đồng, nhưng mà cũng đã dùng 60 điểm thiện cảm.
Người bán hàng họ Đồ cất ba tấm phiếu vào trong phòng, tay cầm ra mấy tấm phiếu vải, người bán hàng họ Đồ nói: "Trước đây quản lý cho em một đợt hàng lỗi, lần này chắc chắn không có hàng lỗi nữa, ông ấy thường xuyên bán hàng lỗi ra sẽ khiến người khác chú ý, vì vậy nếu như em cần mua đồ thì phải dùng phiếu vải, chị có phiếu vải năm thước, em cầm trước đi. Em mua hai chiếc áo sơ mi Đích Xác Lương, hai chiếc quần đen sợi chéo, thêm một chiếc áo may ô sợi len, một chiếc áo may ô sợi bông, mất phiếu vải mười tám thước. Vậy thì đến trung tâm thương mại em cứ cầm quần áo về trước, phiếu vải chỗ này của chị không phải có năm thước sao, mười ba thước còn lại chị đi gom giúp em, đợi gom đủ rồi chị lại báo lên trên sau."
Vu Tiếu nghe xong, đây không phải là giao tình bình thường nữa rồi, mặc dù cô rất vui nhưng cũng không muốn người bán hàng họ Đồ xảy ra chuyện, cô hỏi: "Làm như vậy có liên lụy đến chị Đồ không?”
Nghe thấy Vu Tiếu quan tâm mình, không phải loại người được chỗ tốt thì coi như việc không liên quan đến mình, cô ấy cũng rất vui mừng: "Em yên tâm, chị sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhiều nhất ba ngày chị có thể gom đủ phiếu, quầy trang phục của bọn chị không ít người làm như vậy. Hơn nữa, hàng của bọn chị thiếu đều phải tự mình bồi thường, vì vậy không sao đâu." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ