Chương 12:
Chương 12:Chương 12:
Mặc kệ là bà nội Vu hay những người khác, nghe thấy cô nói như vậy, cái nhìn đối với cô cũng tốt hơn một chút. Tám năm không gặp, ở trong lòng người nhà họ Vu, cô là một người xa lạ thân thuộc, còn không thân bằng hàng xóm đâu đấy. Nhưng so sánh với hàng xóm, giữa bọn họ vẫn tồn tại một sợi dây liên hệ vô cùng kỳ diệu, đó chính là huyết thống.
Bà nội Vu lại thở dài một tiếng, nói với mấy người trên bàn: "Mọi người ăn tiếp đi. Cháu... theo ta vào phòng."
Vu Tiếu đứng dậy, cúi đầu đi theo bà nội Vu.
Khi đã vào phòng, bà nội Vu đưa cho cô một cái ghế: "Ngồi đi, đã xảy ra chuyện gì khiến cháu từ huyện lị xa lắc tìm đến đây?" Bà nội Vu là một người thông minh lanh lợi, tính cách cũng sấm ren gió cuốn. Bà không ôn chuyện cũ với cháu gái đã tám năm không gặp mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Nếu có chuyện gì mà chúng ta có thể giúp được, nể mặt ba cháu, chúng ta sẽ giúp cháu." Lời này cũng nói rất rõ, có thể giúp thì sẽ giúp, nhưng nếu không giúp được, vậy thì cũng hết cách. Bà thật sự không có tình cảm gì với đứa cháu gái đã tám năm không gặp này, loại cảm xúc này đã được tích lũy qua từng ngày trong ngần ấy năm. Vừa mới đầu đương nhiên có tình cảm, con trai hy sinh, cháu gái là giọt máu duy nhất mà con trai để lại, bà không có ý kiến với việc con dâu mang cháu gái đi, bởi vì con dâu là giáo viên, lại sống ở huyện lị. Bà cho rằng cháu gái sống ở huyện lị thì sẽ tốt hơn so với sống ở nông thôn.
Chỉ là bà nào biết, một lần đi chính là biền biệt tám năm, từ đó đến giờ cháu gái chưa từng một lần về quê thăm bọn họ, vì vậy phần tình cảm ấy cũng đần dần phai nhạt.
Ở trong lòng bà nội Vu, có lẽ đời này cháu gái và nhà họ Vu sẽ không bao giờ cùng xuất hiện, bọn họ sẽ không đến quấy ray cuộc sống của cháu gái ở huyện lị. Nhưng bà không ngờ cháu gái đột nhiên tìm đến. Chắc chắn con bé ở trong huyện li sống không tốt, cho nên mới tìm đến đây, chuyện này bà nội Vu rất rõ.
Vì vậy, nể mặt người con trai đã mất, chuyện mà bọn họ có thể giúp được chắc chắn sẽ giúp, nhưng nếu miễn cưỡng thì thôi. Nói đến cùng, bà vẫn cảm thấy cháu gái tuyệt tình, tám năm rồi, suốt tám năm trời không qua lại, cũng không đến thăm mộ con trai bà. Nếu nói năm đó cháu gái còn nhỏ, không hiểu những chuyện này, vậy sau đó thì sao, đứa nhỏ mười mấy tuổi rồi, cũng nên đến viếng mộ cha mình chứ? Nhưng con bé không. Cho nên bà nội Vu vẫn cảm thấy lạnh lòng với cô cháu gái này.
Vu Tiếu không biết suy nghĩ của bà nội Vu nhưng có thể đoán được bà nội Vu đang nghĩ gì. Thực ra thì cô không muốn nói ra, nhưng nếu không nói ra, cô muốn đòi một khoản từ phía nhà họ Trương và Dư Phương không phải việc đơn giản, dù sao cô cũng chỉ có một mình: "Cháu... cháu sống ở huyện lị không tốt, trước đây cháu ... cháu không ngoan..." Vu Tiếu không hề giấu giếm, cô nói hết tình cảnh trong suốt tám năm qua ở nhà họ Trương ra. Lúc nói, cũng không biết có phải thấy nguyên chủ đáng thương hay không mà cô không thể kìm được rơi nước mắt.
Bà nội Vu nghe xong không biết trong lòng là cảm giác gì, bà thở dài lắc đầu. Suy cho cùng thì đứa cháu này của bà ngốc, nhưng mà con dâu cũ của bà cũng giỏi thật, ban đầu bà không hề nhận ra nó gian trá như vậy: "Vậy bây giờ cháu định làm thế nào? Việc xuống nông thôn chúng ta cũng không hiểu cho lắm, tên đã báo lên trên rồi có thể gạch bỏ không? Nếu như muốn gạch bỏ, nhà chúng ta cũng chẳng có mối quan hệ nào, chỉ sợ phải dùng các mối quan hệ của cha cháu lúc sinh thời."