Chương 125:
Chương 125:Chương 125:
Vu Tiếu đổi những phiếu thịt này là vì hôm qua cô lên núi, đại đội trưởng mang theo mọi người lên núi tìm cô, cô không thể không có gì thể hiện sự cảm ơn. Vì vậy cô dứt khoát định lúc về mua ít thịt, chỉ cần là người đi tìm cô, một người một lạng thịt thể hiện sự cảm ơn. Đương nhiên, cảm ơn là thật lòng, thuận tiện cũng kiếm thêm ít điểm thiện cảm.
Buổi chiều, Vu Tiếu lại đi ngân hàng một lần, gửi 400 đồng vào trong, trong ngân hàng có 900 đồng tiền tiết kiệm, trên người vẫn còn bảy tám mươi đồng, lại cách ngày tháng giàu có làm sâu gạo thêm một bước. Muốn mãi mãi giàu có thì phải mua nhà. 900 đồng ở huyện ly ở quê cô có thể một căn nhà tốt, nhưng ở thành phố lớn này thì lại không được. Căn nhà ngang bốn mươi mét vuông giống của người bán hàng họ Đồ, bởi vì liên quan đến khu vực nên giá cũng phải hai nghìn đồng, huống hồ Vu Tiếu muốn mua căn nhà có vườn riêng, cho dù vị trí hơi xa nhưng ít nhất cũng phải khoảng hai nghìn đồng, đây là việc Vu Tiếu nghe ngóng được từ chỗ người phụ nữ đổi phiếu ở nhà khách.
Lúc cơm tối, Vu Tiếu không đến bệnh viện nữa, sáng ngày hôm sau, cô ăn một bát mỳ ở tiệm cơm quốc doanh, sau đó lại mua thêm hai bát mì mang đến bệnh viện, ơn cứu mạng quá lớn, không thể coi thường được. Vu Tiếu đến sớm, mẹ Kha và Kha Cảnh Dương chưa kịp đi mua đồ ăn sáng, đây cũng là nguyên nhân Vu Tiếu đến sớm. Cô sợ đến muộn, mẹ Kha và Kha Cảnh Đương dã ăn sáng rồi.
Mẹ Kha thở dài: "Tiếu Tiếu à, hôm nay thằng nhóc này xuất viện, lần sau đợi cháu về Ao Tử Sơn, bác gái sẽ đến thăm cháu."
Vu Tiếu vội vàng nói: "Đợi sau khi sự việc bọn trộm mộ này trôi qua, phải là cháu đến thăm bác gái mới đúng. À đúng rồi bác ơi, đồng chí Kha được ra viện nhanh như vậy ạ?"
Mẹ Kha nói: "Bác cũng không biết nữa, bác sĩ nói sức khỏe nó tốt, hồi phục nhanh, đạn trông có vẻ sâu nhưng không trúng vào chỗ yếu hại. Điều duy nhất phải lo lắng là vết thương bị nhiễm trùng hoặc sưng tấy gì đó, hai hôm nay ở bệnh viện vết thương không hề sưng tấy, vì vậy nên về sau cũng sẽ không có vấn đề gì nữa. Nhưng mà sau khi về nhà khoảng một tháng nó không được để nước vào vết thương, còn phải bôi thuốc." Đơn giản mà nói có thể xuất viện, chỉ cần về nhà cẩn thận một chút là được: "Tiếu Tiếu à, sau khi bác về nhà thì chỉ còn một mình cháu ở lại nhà khách, không thì cháu về cùng bác đi?"
Vu Tiếu lắc đầu: "Không cần, không cần đâu."
Kha Cảnh Dương nhìn một già một trẻ nói chuyện, anh thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ anh có thể nói chuyện được với một cô gái nhỏ như vậy. Đợi sau khi hai người cũng nói được đại khái rồi, Kha Cảnh Dương nói: "Đồng chí Vu, chuyện của bọn trộm mộ chắc sắp kết thúc rồi, mấy ngày này cô đừng chạy lung tung, để tránh lúc đồng chí cảnh sát tới không tìm thấy cô, nếu ở thành phố gặp phải chuyện gì cô cứ đến đồn công an."
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn đồng chí Kha quan tâm, tôi sẽ làm vậy."
Mẹ Kha sắp xếp lại đồ đạc, Kha Cảnh Dương đi làm thủ tục xuất viện rồi hai mẹ con anh liền đi. Vu Tiếu chia tay với bọn họ ở cổng bệnh viện sau đó trở về nhà khách.
Vu Tiếu ở nhà khách thấy hơi chán, cô nghĩ trong tay mình có phiếu Vải, liền đến Cung Tiêu Xã mua vải nhung kẻ màu đen và vải bông dày màu đen. Cô mua không ít vải, có cho ông bà nội Vu, cũng có cái để lại cho mình dùng.
Hai ngày liên tiếp sau đó, cô đều đến tiệm thực phẩm phụ chờ táo, rốt cục cô cũng bắt gặp được một lần, mua một cân rưỡi.
Sáng ngày thứ tám ở nhà khách, cô đang nằm trên giường ăn táo thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Bởi vì là ban ngày, cô cũng không sợ có người đến gõ cửa, lúc mở cửa ra nhìn: "Chào đồng chí cảnh sát." Là anh cảnh sát hôm đưa Châu Mật Hồng đến.
Anh cảnh sát nhìn thấy Vu Tiếu cũng vui mừng: "Đồng chí Vu, bọn trộm mộ đã bị bắt toàn bộ, cô có thể trở về Ao Tử Sơn được rồi, cô xem, hay là bây giờ tôi đưa cô trở về?"