Chương 139:
Chương 139:Chương 139:
Lâm Ái Dao nói: "Không cần đâu, mình cũng có, những người hôm đó cùng chúng ta lên núi đều được chia một lạng thịt. Thanh niên Vu quá hào phóng đi, mọi người đều ngượng khi cầm."
Kim Linh nói: "Miếng thịt của cậu cho chút muối vào để mai rồi ăn, chỗ mình có nửa cân, mình luộc lên chấm xì dầu ăn, dù sao chiều nay mình phải đi, một mình mình ăn cũng không hết." Vốn dĩ cô ta định làm thịt kho tàu, từ nhỏ cô ta lớn lên với bà ngoại nên khả năng nấu nướng rất tốt. Chỉ là trong phòng bếp không có gia vị, cũng chỉ có thể làm thịt luộc bình thường nhất mà thôi. Nhưng mà thịt luộc chấm xì dầu cũng ngon.
Lâm Ái Dao: "Vậy được rồi, nghe lời cậu."
Hôm nay cả Ao Tử Sơn đều rất náo nhiệt, những nhà nhận được thịt có nhà ăn luôn buổi trưa, có nhà để tối ăn. Bà cụ Tống bởi vì công việc nhẹ nhàng nên tan làm sớm, vì vậy đến trưa lúc Châu Mật Hồng và Nhậm Sóc tan làm đến ăn cơm, bà đã làm xong thịt kho tàu rồi.
Châu Mật Hồng vừa vào đã nói: "Thơm quá đi."
Nhậm Sóc hít mũi, đúng là thơm quá. Kể ra thì trước khi xuống nông thôn anh ta không hình dung được cuộc sống sẽ thế nào, dù sao thì cũng sẽ không tốt lắm. Nhưng mà không ngờ sau khi xuống nông thôn cuộc sống cũng không tệ lắm. Nhà đại đội trưởng.
Trưa nay bà nội Trương cũng làm thịt kho tàu, Vu Tiếu cho nhà bọn họ nửa cân thịt, bà cắt thành miếng làm thịt kho tàu, mỗi người có thể được ăn may miếng. Lúc đại đội trưởng về đến nhà biết được chuyện này cũng không nói gì. Ông ấy không bao giờ chiếm lợi của đại đội và bà con, nhưng có những ân tình ông ấy cũng sẽ không từ chối. Ví dụ như Vu Tiếu đưa nửa cân thịt, ông ấy biết là vì sao. Sau này cô gái nhỏ gặp phải chuyện gì, ông ấy giúp đỡ nhiều hơn là được.
Ngoài nhà đại đội trưởng ra thì nhà họ Tống cũng được nhiều thịt. Bà Tống vừa ăn khoai lang vừa nói: "Thanh niên Vu đúng là một người biết cảm ơn, đại đội chúng ta giúp đỡ lẫn nhau cũng không ít lần, nhưng nhận được thịt như này lại là lần đầu tiên. Hơn nữa mỗi người được một lạng, tổng cộng bốn cân thịt. Ôi trời ơi, cô ấy thật hào phóng quá."
Bà nội Tống nói: "Là một người biết làm việc, cô gái này trông có vẻ tiêu tiền phung phí, nhưng thực ra rất thông minh. Hơn nữa, làm việc chăm chỉ, việc đồng áng cũng làm rất tốt."
Bà Tống nói: "Đúng vậy, lượt thứ hai có bốn thanh niên trí thức nữ, nghe nói hai người còn lại làm không tốt, đội ba đều không muốn để ý đến bọn họ nữa, dù sao lương thực từ công điểm cũng là của bọn họ."
Tống Mãn Đường nói: "Vậy cũng là nhờ ánh mắt của me tốt, chọn được hai người biết làm việc là thanh niên Vu và thanh niên Châu."
Bà Tống nghe xong cũng tự hào: "Đúng vậy."...
Ăn xong cơm trưa, bà cụ Tống bắt đầu làm thịt phơi khô, bình thường thì làm thịt phơi khô phải mất khoảng một tuần, nhưng thời tiết mùa đông thì không được, phải mất mười ngày. Nhưng mà cho dù là mười ngày thì Vu Tiếu cũng cảm thấy thời gian đủ, chỉ cần trước tết cô gửi về cùng với vải cô mua cho nhà họ Vu là được.
Mười cân thịt tươi làm thành thịt phơi khô cũng được khoảng bảy cân, bà cụ Tống cùng với Vu Tiếu và Châu Mật Hồng làm, Nhậm Sóc thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ. Bốn người làm mất một buổi trưa mới xử lý hết được mười cân thịt làm thịt phơi khô.
Làm xong mọi người đều đi làm, đến tối, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng mới biết Kim Linh đã đi rồi. Lần này đi, lúc trở về đã là nửa tháng sau.
Sau bữa tối, Vu Tiếu nói: "Mật Hồng, mình đến nhà đại đội trưởng một chuyến."
Châu Mật Hồng: "Cậu đến nhà đại đội trưởng làm gì?"
Vu Tiếu: "Hôm nay thịt mình chia cho mọi người là bà nội Trương giúp đỡ cắt, mình lo tay bà sẽ đau nên đến xem sao."
Châu Mật Hồng: "Vậy được rồi, mình không đi cùng đâu, cậu trở về sớm nhé, trời tối đường không dễ đi." Vu Tiếu: "Mình biết rồi."