Chương 14:
Chương 14:Chương 14:
Hệ thống nguyên chủ: "Đều cho cô, cho dù cô làm gì tôi cũng không có ý kiến. Tôi chỉ muốn cô giúp Mật Hồng, đừng để cô ấy bị cái cô gái xuyên sách kia hại, hi vọng đời này cô ấy có thể sống tốt hơn.
Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Vậy tôi sẽ không nói nữa, cứ coi như là thứ để uy hiếp Dư Phương. Nhưng mà nếu người nhà họ Vu chống lưng cho tôi, giúp tôi lấy được số tiên đó, chứng tỏ người nhà họ Vu vẫn có lòng với cô, dù sao cũng là ông bà nội của cô. Tôi sẽ lấy từ trong số năm trăm đồng tiền căn nhà đó ra hai trăm năm mươi đồng đưa cho ông bà nội của cô, số còn lại lúc tôi xuống nông thôn cũng cần phải tiêu tiền, cô thấy được không?"
Hệ thống nguyên chủ: "Được, Vu Tiếu, cô thật tốt."
Vu Tiếu: "..."
Vu Tiếu vừa nói chuyện với hệ thống nguyên chủ, vừa nghe lời bà nội Vu nói.
Bà nội Vu cẩn thận suy xét hai điều kiện Vu Tiếu vừa nói, bà nhắc nhở: "Những thứ cháu lấy ở chỗ mẹ cháu là những thứ cha cháu cho cháu, đây là thứ cháu nên có được. Nhưng mà cháu thay con gái rượu của nhà họ Trương xuống nông thôn, nhà họ Trương nên đền bù cho cháu, cháu có từng nghĩ đòi nhà họ Trương đền bù cái gì chưa?" Đúng là Vu Tiếu chưa từng nghĩ đến. Không thể không nói gừng càng già càng cay, quả nhiên bà nội Vu vẫn suy nghĩ cặn kẽ hơn: "Cháu... nhất thời cháu không nghĩ nhiều như vậy, bà nội giúp cháu với."
Bà nội Vu nói: "Cháu nói qua về tình hình nhà họ Trương cho ta nghe."
"Dạ. Chú Trương và vợ cũ có một nam một nữ, con trai lớn năm nay mười chín tuổi, đã đi làm ở công xưởng, con gái năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp mười hai. Năm nay trong xưởng có quy định, trong nhà chỉ được giữ một đứa con lại, những đứa khác không có công việc, chưa kết hôn đều phải xuống nông thôn. Mặc dù hộ khẩu của cháu đã chuyển về nhà họ Trương, nhưng cháu không phải con gái nhà họ Trương, cha cháu chỉ có một người con gái là cháu, vốn cháu không cần xuống nông thôn, nhưng chú Trương và mẹ cháu không nỡ để Trương Na xuống nông thôn, vì vậy để cháu đi thay." Những việc này đều là việc Vu Tiếu biết được từ trong sách, và một vài chuyện biết được từ ký ức của nguyên chủ, sau đó tổng hợp lại.
Bà nội Vu hừ lạnh một tiếng nói: "Mẹ cháu đúng là một người mẹ ruột tốt mà." Trước đây bà thực sự không nhìn ra con dâu thứ lại là người như vậy. Xem ra trước đây nó không chịu tùy quân, có thể là có tâm địa gian xảo gì đó. Nhưng mà con trai của bà đã chết rồi, những việc này đều không còn quan trọng nữa. Nhưng dù thế nào Vu Tiếu cũng là cốt nhục duy nhất của con trai, không thể để bọn họ bắt nạt như vậy. Những việc khác bọn họ không làm được, nhưng giúp Vu Tiếu đòi chút bồi thường trước khi xuống nông thôn thì vẫn làm được. Nếu như nhà họ Trương và Dư Phương không đưa, cùng lắm thì bà mặt dày gọi điện cho chiến hữu của con trai, nếu không được nữa thì làm to chuyện luôn. Xem quốc gia sẽ giúp đỡ đám vô lương tâm đó hay là giúp đỡ con cái của liệt sĩ.
Sau khi bà nội Vu tính toán trong đầu xong liền nói: "Cháu ngồi đi, ta đi gọi ông nội, bác cả và chú ba của cháu lại đây."
"Dạ."