Chương 143:
Chương 143:Chương 143:
Châu Quốc Hồng nói: "Mẹ không sao, bây giờ mẹ đang trong bệnh viện. Mẹ nhận được thư của em, rồi lại nhận được điện thoại, mẹ vui quá nên không chú ý ngã từ trên cầu thang xuống. Mẹ bị gãy chân, lại hôn mê nhiều ngày, tối hôm qua mới tỉnh lại." Kể ra thì những việc này đều là giả, chẳng qua chỉ là kế hoạch của nhà họ Châu mà thôi.
Dùng lý do bà Châu bệnh nặng để gọi Châu Mật Hồng trở về, sau đó mượn cớ Châu Mật Hồng phải chăm sóc mẹ bị gãy chân kéo dài thời gian cô ấy trở về. Sau đó chuyển công việc của bà Châu cho cô ấy, như vậy cô ấy có thể ở lại.
Đương nhiên bà Châu ngã từ trên cầu thang xuống là thật, nếu như không thật thì không thể qua mắt được ai. Chỉ là bà Châu làm như vậy không hề nói trước với người nhà, nếu không người nhà họ Châu sẽ không để bà ấy mạo hiểm như vậy. Nhưng bà ấy lại tiền trảm hậu tấu, người nhà họ Châu cũng hết cách, nếu đã làm rồi thì chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch của bà ấy. Bác sĩ chủ trị của bà Châu ở bệnh viện là bác hai nhà họ Châu, vì vậy bà Châu bệnh nặng mới không khiến người khác nghỉ ngờ.
Nhưng mà những việc này bọn họ không định nói với Châu Mật Hồng, bởi vì cô ấy quá ngây thơ, chẳng may để lộ kế hoạch ra bên ngoài, vậy thì nguy to. Nhưng cho dù như vậy, người thực hiện kế hoạch này của nhà họ Châu cũng chỉ có mấy người. Những người thân như con dâu, thông gia của nhà họ Châu đều tưởng rằng chuyện này là thật. Dù sao miệng của người khác cũng không giữ được, việc quan trọng như vậy, nhà họ Châu sẽ không nói khắp nơi.
Ngày thứ bảy Châu Mật Hồng về nhà, Vu Tiếu nhận được thư của Châu Mật Hồng. Không chỉ là thư mà còn có cả một đống đồ, đồ để ăn, đồ để mặc, thứ nào cũng không thiếu, Châu Mật Hồng đây là dọn hết nhà họ Châu hả?
"Thanh niên Vu." Hàn Giản đến kí túc xá của thanh niên trí thức nữ.
Vu Tiếu đang xem thư của Châu Mật Hồng, nghe thấy giọng nói của Hàn Giản liền đi ra: "Thanh niên Hàn, có việc gì không?”
Hàn Giản gật đầu: "Bác gái Châu bị bệnh, Châu Mật Hồng phải kéo dài kì nghỉ thăm bệnh, tôi phải mang những giấy tờ chứng minh liên quan qua chỗ đại đội trưởng, cô có muốn đi cùng không?" Thực tế thì những thứ này một mình Hàn Giản làm là được. Quan hệ giữa nhà họ Hàn và nhà họ Châu rất tốt, nhà họ Châu nhờ anh ta giúp đỡ xử lý việc này, anh ta đương nhiên không thể chối từ. Còn vì sao lại gọi cả Vu Tiếu, thì là vì một nguyên nhân, gần đây Trương Vân Đóa rất ân cần với anh ta, anh ta không quen lắm, dường như nhìn thấy được Châu Mật Hồng của trước đây.
Nhưng hôm nay đến nhà đại đội trưởng, bởi vì việc đồng áng nhàn hạ, Trương Van Đóa chắc sẽ có nhà. Vì vậy anh ta tìm Vu Tiếu cùng đi, Vu Tiếu là bạn tốt của Châu Mật Hồng, cùng đi xử lý chuyện của Châu Mật Hồng cũng hợp lý. Hàn Giản nghĩ, có người khác ở đó, Trương Vân Đóa chắc sẽ kiềm chế bớt.
Vu Tiếu nói: "Được."
Trương Vân Đóa là một người vừa nhiệt tình lại hoạt bát, kiếp trước cô ta thích Hàn Giản, cũng chủ động như vậy. Nhưng mà sự chủ động của cô ta không hề khiến Hàn Giản trốn tránh như kiếp này, bởi vì kiếp trước có sự so sánh. Sự nhiệt tình của Trương Vân Đóa so với sự bám riết không buông của Châu Mật Hồng quả thực không là cái gì. Mà ban đầu Hàn Giản cũng có ý mượn Trương Vân Đóa để khiến Châu Mật Hồng hết hy vọng. Nhưng dần dần, Châu Mật Hồng càng ngày càng không ra sao khiến Hàn Giản thích Trương Vân Đóa, đây rõ ràng là kịch bản nữ phụ trở thành người hỗ trợ mà.
Mà kiếp này không có Châu Mật Hồng làm nền, Trương Vân Đóa đối với Hàn Giản cũng chẳng phải người đặc biệt, hơn nữa sự coi nhẹ của Châu Mật Hồng lại thu hút sự chú ý của Hàn Giản.
Nhà đại đội trưởng.
Đại đội trưởng thở dài: "Không ngờ tình hình của mẹ thanh niên Châu lại nghiêm trọng như vậy." Đại đội trưởng cũng không hề nghi ngờ, vì khoảng thời gian Châu Mật Hồng ở nông thôn cũng biểu hiện rất tốt.