Chương 150:
Chương 150:Chương 150:
Bây giờ là năm 68, cách năm khôi phục kì thi đại học vẫn còn mấy năm nữa. Mà trước khi khôi phục kì thi đại học, cô ta sẽ không đi đâu cả. Ở niên đại loạn lạc này, Ao Tử Sơn vẫn được coi là một nơi yên bình, vì vậy mấy năm này có thể sống ở Ao Tử Sơn. Nhưng mà giống như nguyên chủ hàng ngày đi làm, cô ta cũng không chịu được.
Trở về nhà thăm người thân và kiểm tra não là bước đầu tiên của kế hoạch của cô ta, mượn lần về nhà này, sau khi trở về, cô ta có sự thay đổi cũng có lý do để lấp liếm. Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà làm nông, cùng bà nội nuôi gà, nuôi lợn. Vì vậy bước thứ hai của kế hoạch của cô ta chính là nuôi lợn, nuôi lợn thiến.
Nhưng mà, nuôi lợn như thế nào cần có một cái cớ, nếu như là nguyên chủ đột nhiên biết nuôi lợn, hơn nữa lại còn là lợn thiến, chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng. Vì vậy, cái cớ của cô ta chính là, lúc trở về nhà khám bệnh gặp một chuyên gia về việc nhà nông, sau đó người đó dạy cô ta cách nuôi lợn. Đồng thời cô ta cũng đã chuẩn bị hết những ghi chép liên quan đến việc nuôi lợn. Cho dù đại đội trưởng có tin hay không, cô ta đều có thể thuyết phục đại đội trưởng để cô ta thử.
Kim Linh đi bộ khoảng nửa tiếng là đến Ao Tử Sơn. Bởi vì đang thời kỳ việc đồng áng nhàn hạ nên trên đường trở về cô ta gặp không ít người. Mọi người đang nói chuyện, nhìn thấy Kim Linh trở về, có người nhiệt tình chào hỏi: "Thanh niên Kim về rồi hả? Nghe đại đội trưởng nói cô trở về thăm người thân, còn đi khám não, não không sao chứ?"
Mặc kệ người này thật lòng quan tâm hay chỉ là hóng chuyện, Kim Linh đều mỉm cười kiên nhẫn trả lời: "Đầu không còn vấn đề nữa, đã khỏe hoàn toàn, cảm ơn thím quan tâm."
"Ôi chao, không sao thì tốt, không sao thì tốt, hôm nay cô về rất đúng lúc, vài ngày nữa là tới lượt tiểu đội các cô câu cá, về kịp lúc."
Kim Linh: "Cá trong ao Tử Sơn nức tiếng cả công xã, năm trước tôi chưa câu được, năm nay tôi nhất định phải nỗ lực nhiều hơn để câu được cá."
"Cũng đúng, cả công xã Đại Phong này có đại đội nào có cá ngon như cá ở ao Tử Sơn chúng ta? Đúng rồi thanh niên trí thức Kim, nữ thanh niên trí thức Vu và thanh niên tri thức Châu câu được ba con cá, ba con lận đó, gần năm sáu cân, còn lợi hại hơn cả đồng chí nam."
Kim Linh: "Thật sao? Vậy đúng là lợi hại." Kim Linh hồi tưởng, trong tiểu thuyết Vu Tiếu đã câu được cá sao? Hình như không có mà. Dù sao lúc cô ta đọc tiểu thuyết thì không thấy nhắc đến, có điều Châu Mật Hồng đã câu được cá, đây là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, Châu Mật Hồng là nữ chính, được nam chính Nhậm Sóc cưng chiều vô cùng, còn có vận may rất tốt. Nói đi cũng phải nói lại, cô ta cảm thấy ngoại trừ có vầng hào quang nữ chính ra thì Châu Mật Hồng không he giỏi giang øì.
Chờ Kim Linh về đến ký túc xá nữ thanh niên trí thức, nhìn thấy Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan đang tắm nắng: "Thanh niên trí thức Điền, thanh niên trí thức Triệu, hai cô đều ở đây à, tôi đã về rồi."
"Thanh niên trí thức Kim." Triệu Bảo Lan nhìn thấy cô ta thì rất vui vẻ: "Cuối cùng cô cũng đã về, tôi rất nhớ cô."
Điền Tinh Tinh: "Về rất đúng lúc, nếu cô còn không về thì thanh niên trí thức Lâm sẽ thành đôi với thanh niên trí thức Vu mất."
Kim Linh không tiếp tục nói về đề tài này với Điền Tinh Tinh, cô ta hiểu tính cách của Điền Tinh Tinh với Triệu Bảo Lan, hai người đều là người thích đâm bị thóc chọc bị gạo, kiểu châm ngòi ly gián này làm sao cô ta không hiểu cho được chứ? Với lại, cô ta không ở đây, Lâm Ái Dao qua lại với mấy người Vu Tiếu cũng là bình thường. Kim Linh nói: "Đúng rồi sao không thấy Ái Dao?"
Điền Tinh Tỉnh méo miệng: "Cô ta đi giặt chăn nệm với thanh niên trí thức Vu."