Chương 162:
Chương 162:Chương 162:
Vu Tiếu nói: "Tôi biết rồi." Bởi vì trời lạnh, cho nên cô mặc cả áo bông và quần bông. Quần bông màu đen, áo bông màu xanh quân đội, mặc như vậy đẹp hơn là mặc cả bộ màu đen.
Khi đến nhà bà cụ Tống, thấy cửa phòng chính có hai chiếc giỏ, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ. Vu Tiếu hỏi: "Bà ơi, hôm nay mọi người có đi chợ không?" Họp chợ, cũng chính là tự do trao đổi. Giống nhau ở chỗ đều là lấy vật đổi vật, nhưng mà cũng có người dùng tiền để mua. Bởi vì tự do giao dịch chỉ có hai lần trong một tháng, hơn nữa đều là giao dịch nhỏ, nên cũng không có ai quản, chỉ cần không bị nhìn thấy, mọi người cũng ngầm trao đổi bằng tiền. Nhưng mà không có nhiều người dùng tiền để trao đổi.
Bà cụ Tống nói: "Đi chợ xem một chút. Lúc trước, mỗi lần đi chợ, bà đều mang trứng gà trong nhà theo. Nhưng mà từ sau khi các cháu đến đây, trứng gà nhà chúng ta không cần mang đi chợ nữa." Không chỉ có của nhà bọn họ, còn có của những nhà khác nữa. Nhưng mà thanh niên Châu di rồi, lại thiếu mất một người đặt trứng gà.
Vu Tiếu có chút tò mò, không biết bà cụ Tống mang gì đi chợ, cho nên hỏi thăm: "Bà ơi, bà mang thứ gì đi đổi ạ?"
Làm sao bà cụ Tống không biết suy nghĩ của cô, bà cười nói: "Dùng đồ ăn nha, bột ngô, bột lúa mạch hoặc là những thứ tương tự. Giống như rau khô, nấm khô, ở chỗ nông thôn chúng ta không thiếu, nhưng mà người trong thành sẽ cần. Người thành phố muốn ăn gì đều phải bỏ tiền ra mua, đổi với chúng ta sẽ rẻ hơn. Còn có bột ngô, bột lúa mạch các loại, người thành phố cũng tới đổi. Ngoài ra còn có giày, giày do chúng ta làm cũng có thể mang đến trao đổi."
Thì ra là thế, rất có học vấn đấy chứ!
Tống Tiểu Thông cũng tò mò hỏi: "Thanh niên Vu, chị muốn đổi thứ gì thế?"
Vu Tiếu nói: "Chị cũng không biết, chị đi xem thử một chút, ở chỗ chị không có họp chợ nên chị hơi tò mò." Là ở thế giới hiện thực không có họp chợ.
Tống Tiểu Thông hiểu ra, cậu bé gật đầu nói: "Thanh niên Vu, vậy chị phải cất tiền cẩn thận, ở chợ có rất nhiều kẻ móc túi, có người trộm tiền."
Vu Tiếu gật đầu: "Cảm ơn đồng chí Tiểu Tống."
Tống Tiểu Thông lập tức kháng nghị: "Em là đồng chí lớn."
Ăn cơm xong, Vu Tiếu không vội đi, mà ở lại xem những thứ mà bà cụ Tống muốn mang đi chợ để trao đổi, trong đó chỉ riêng giày đã có hai mươi đôi. Vu Tiếu nhìn giày, lại hỏi bà cụ Tống: "Nhiều giày như vậy có đổi hết không ạ?" Nhìn kích cỡ giày, hầu như đều là trên dưới bốn mươi. Hình như đều là giày cho đàn ông đi. Bà cụ Tống nhẹ giọng nói: "Có, có người chuyên tới thu mua."
"Dạ?"
Bà cụ Tống sắp xếp đồ đạc xong, nói: "Cháu có phát hiện giày mà bà làm đều khá lớn, đều cho đàn ông đi không?”
Vu Tiếu gật đầu: "Có ạ, cỡ giày như vậy rất dễ đổi, phải không bà? Bởi vì các đồng chí nam đi giày rất nhanh hỏng, cho nên cỡ giày này rất dễ trao đổi?"
Bà cụ Tống lắc đầu: "Không phải. Bà vừa nói rồi đó, sẽ có người chuyên tới thu mua, nhưng mà bọn họ thu mua làm gì thì bà cũng không rõ, có lẽ là bán cho người ở trong thành. Giày bán ở trung tâm thương mại rất đắt, người trong thành cũng không thể đi giày của trung tâm thương mại mỗi ngày, cho nên bọn họ cũng đi giày vải. Nhưng mà người trong thành đều là công nhân, làm gì có thời gian làm thứ này? Cho dù có thời gian, nhưng mà bọn họ đều được chiều chuộng, chỉ sợ là không biết làm. Cho nên sẽ có người chuyên môn đến chỗ chúng ta thu mua giày, sau đó bán cho người trong thành."
Thì ra là như vậy, như thế Vu Tiếu cũng hiểu được. Nhưng mà, nếu có người chuyên môn tới thu, chắc hẳn đối phương là người ở chợ đen? Cô hỏi thêm: "Vậy bọn họ mang gì đến trao đổi ạ?"
Bà cụ Tống nói: "Dùng các loại phiếu, xà phòng, gạo, bột Phú Cường... Dù sao cũng không có tiền."ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ