Chương 173:
Chương 173:Chương 173:
Tiệm cơm quốc doanh ở thị trấn không đông lắm, cho nên dù đến muộn cũng không đến mức hết thức ăn. Vu Tiếu thật sự không có phiếu thịt, cô hỏi người phục vụ: "Xin chào đồng chí, tôi muốn mua mì sợi, có thể thêm trứng vào không?" Mời người ta ăn mì canh suông không thì xấu hổ lắm!
Người phục vụ liếc mắt nhìn Vu Tiếu một cái: "Chỉ có mì thịt băm dưa muối và mì dưa muối." Còn muốn thêm trứng gà, cô tưởng tiệm cơm quốc doanh là do nhà cô mở chắc?
Vu Tiếu suy nghĩ một chút, nhìn lại thực đơn, sau đó hỏi: "Cá kho có cần phiếu thịt không?"
Bởi vì sắp đến tết, cá của một số ao cá đều thu hoạch và bán, mỗi ngày tiệm cơm quốc doanh đều nhập một mẻ, hôm nay cũng vậy. Nếu đặt ở tiệm cơm quốc doanh trong nội thành, chưa chắc đã giành được một suất, nhưng mà tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn ít người nên mới còn. Người phục vụ nói: "Không cần."
Vu Tiếu lập tức nói: "Cá kho, đậu phụ kho, canh khoai sọ và hai bát cơm."
Vu Tiếu thanh toán tiền, sau đó đi đến vị trí bên cạnh cửa sổ, ngồi đây có thể nhìn ra bên ngoài: "Vân Đóa, chúng ta ngồi ở đây, cô đi vào đi, ở chỗ này có thể nhìn thấy bên ngoài."
Trương Vân Đóa: "Đến đây!" Bởi vì ít người, cho nên tiệm cơm quốc doanh lên đồ ăn rất nhanh, hơn nữa, lượng đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh cũng khá nhiều. Thật ra mỗi khi ăn cơm, Vu Tiếu đều kiểm soát lượng cơm của mình, nhưng mà Trương Vân Đóa thấy Vu Tiếu không ăn, phần còn lại đều chui vào bụng cô ta, vì vậy nên cô ta hơi no.
Vu Tiếu quan tâm hỏi: "Bụng của cô có khó chịu không?"
Trương Vân Đóa nói: "Không khó chịu, không ngại nói với cô, đây chính là lần đầu tiên tôi đến tiệm cơm quốc doanh ăn đó." Bởi vì khoảng cách giữa nhà bọn họ và thị trấn không xa, trước đây, mỗi khi lên thị trấn, cho dù muộn thì cũng đều về nhà ăn cơm. Với lại đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh đắt, cô ta không nỡ ăn. Hơn nữa, cô ta cũng không có phiếu: "Hôm nay hưởng phúc của cô."
Vu Tiếu nói: "Không cần khách sáo, cô không sao là tốt rồi."
Trương Vân Đóa cười hắc hắc: "Nhưng mà sợ là bây giờ tôi không đạp nổi xe nữa đâu, chúng ta phải đi bộ một đoạn." Bụng no căng, đạp xe sẽ khó chịu."
Vu Tiếu nói: "Đi bộ cũng tốt, sau khi ăn xong đi bộ có thể tiêu thực." Đi được một lúc, Vu Tiếu tò mò hỏi: "Vân Đóa, cô còn thích Hàn Giản nữa không?"
Trương Vân Đóa nghe cô hỏi chuyện này, mặt đỏ lên: "Tôi... Tôi thích. Phải rồi, Tiếu Tiếu, cô có biết tình hình của Hàn Giản không? Anh ấy có đối tượng rồi sao? Tôi... Lúc trước tôi tiếp cận Hàn Giản, anh ấy nói.. Anh ấy có đối tượng rồi. Tôi.." Nếu người ta đã có đối tượng, nếu mình vẫn cứ tiếp tục theo đuổi, vậy thì xấu hổ lắm!
"„" Vu Tiếu biết, trong tiểu thuyết, Hàn Giản không có đối tượng. Anh ta nói khác với kiếp trước như vậy là vì Châu Mật Hồng thay đổi. Kiếp trước, Châu Mật Hồng quấn lấy Hàn Giản, Hàn Giản mượn Trương Vân Đoá làm lý do để Châu Mật Hồng hết hy vọng, cho nên không nói mình có đối tượng như vậy. Nhưng ở kiếp này, Châu Mật Hồng không quấn lấy Hàn Giản, Hàn Giản lại sợ Trương Vân Đoá quấn lấy anh ta, cho nên mới nói mình đã có đối tượng. Vu Tiếu nói: "Tôi không biết Hàn Giản có đối tượng chưa, có điều, tôi cũng biết một chút tình huống của nhà họ Hàn từ chỗ Mật Hồng. Nhưng cô không được nói với người khác là tôi nói, tôi sợ sẽ liên lụy đến Mật Hồng."
Trương Vân Đóa nghe cô nói xong thì hai mắt sáng ngời: "Dĩ nhiên là không, cô yên tâm đi. Thật ra tôi cũng biết tình huống trong nhà Hàn Giản chắc chắn không bình thường, có lẽ điều kiện của tôi không xứng với anh ấy?"
Vu Tiếu cảm thấy hơi khó nói, nhưng mà cô vẫn nói cho Trương Vân Đoá nghe về gia cảnh của Hàn Giản: "... Bối cảnh của Hàn Giản chính là như vậy. Vì thế, nếu cô thích Hàn Giản, muốn nói chuyện yêu đương với Hàn Giản, cô nên suy xét tình huống gia đình của anh ta một chút."