Chương 175:
Chương 175:Chương 175:
Vu Tiếu đưa táo cho anh ta: "Thanh niên Nhậm, tôi và đồng chí Trương Vân Đóa đi họp chợ ở Đại Đồ Sơn mua táo, mua về giúp các thanh niên trong ký túc xá, mỗi người bọn họ đều mua một chút, tôi giữ lại cho anh một ký, hai hào tám xu nửa ký, anh có muốn mua không? Nếu không cần thì tôi sẽ giữ lại tự mình ăn."
Nhậm Sóc nói: "Ta có lấy, hiếm khi có thể mua được táo, cảm ơn thanh niên Vu. Thanh niên Vu giữ lại cho mình chưa?”
Vu Tiếu nói: "Tôi để lại hai ký rưỡi, đủ ăn."
Nhậm Sóc nghe vậy, cũng cười: "Vậy tôi cảm ơn thanh niên Vu." Anh ta cầm táo vào trong nhà, sau đó lấy năm hào sáu xu ra đưa cho cô.
Vu Tiếu nhận tiền: "Không cần khách sáo."
Vu Tiếu quay về ký túc xá của thanh niên trí thức, bắt đầu sửa sang lại những thứ hôm nay mua được và đổi được ở chợ, cô chia thịt ngao, tảo tía, đậu phộng, quả óc chó và hạt dẻ làm ba phần, một phần để mình ăn, một phần sẽ gửi về nhà họ Vu, một phần sẽ gửi cho Châu Mật Hồng. Nhưng mà gửi cho nhà họ Vu không cần đậu phộng, hạt dẻ và quả óc chó, mấy thứ này người nhà họ Vu cũng có thể hái được ở trên núi. Châu Mật Hồng gửi cho cô rất nhiều đồ ăn từ thủ đô, đáng giá nhất trong đó là có quần áo và sữa bột, tuy nói người trong lòng Châu Mật Hồng là nguyên chủ kiếp trước, muốn trợ cấp cho cô ấy, nhưng chỗ tốt đều là cô nhận được, cô cũng không thể ỷ vào đó mà lấy không của người ta được.
Sau khi thu dọn xong những thứ này, Vu Tiếu bóc một quả óc chó ăn, mùi vị của quả óc chó... Vu Tiếu hạnh phúc đến phát khóc, cuối cùng cũng có thể tìm được một chút cảm giác của hạnh phúc khi ở thể giới này. Nếu không thì sợ rằng cô đã quên thế giới hiện thực là như thế nào rồi.
Dọn đẹp rồi lại ăn đồ ngon, Vu Tiếu lại lấy ra tất và vải bông mà hôm nay đã đổi được, cô lấy một quyển sổ, vẽ hình dáng của áo hai dây và quần đùi, định làm đồ ngủ để mặc, nhưng mà còn phải nhờ bà nụ Tống làm giúp cô.
Vu Tiếu ở trong phòng vẽ mẫu quần áo, Lâm Ái Dao đang tự mình sửa quần áo ở bên ngoài, Kim Linh cũng ở trong phòng lấy sổ ra viết gì đó, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan đang ăn táo. Nhất thời, trong ký túc xá thanh niên vô cùng yên tĩnh.
Có điều, yên tĩnh chỉ có mấy ngày này, mấy ngày sau thì không yên tĩnh nữa.
"Đây là muốn làm gì vậy?" Hôm đó, lúc Vu Tiếu từ nhà bà cụ ăn cơm trưa trở về, nhìn thấy đại đội trưởng mang theo mấy người đàn ông đang bận rộn ở ký túc xá của nữ thanh niên.
Điền Tinh Tinh thấy Vu Tiếu tới thì vẫy tay với cô: "Thanh niên Vu, cô đến đây nhanh lên, thanh niên Kim muốn nuôi heo." Nuôi heo? Vu Tiếu nhớ tới cốt truyện. Nhưng mà cô vẫn tỏ ra bất ngờ: "Nuôi heo? Thanh niên trí thức như chúng ta cũng sẽ bắt đầu nuôi heo sao?" Tính ra, bất luận là Điền Tinh Tinh hay là Triệu Bảo Lan, mặc dù có đôi lúc không hòa hợp với nhóm, lòng ghen tị hơi lớn một chút, nhưng mà đều không thông minh cho lắm.
Điền Tinh Tinh nói: "Không phải, không phải, chúng ta không cần nuôi heo, là thanh niên Kim nhận nhiệm vụ nuôi heo."
Hả?
"Có ý gì thế? Tôi không hiểu lắm?" Vu Tiếu hỏi. Muốn giả vờ không biết gì hết cũng rất khó!
Kim Linh cũng nghe thấy các cô nói chuyện, cô ta đi đến giải thích: "Là như vậy, lần này tôi về nhà thăm người thân, tôi đã gặp một vị chuyên gia làm nông, là người lớn tuổi do người nhà tôi giới thiệu. Vị chuyên gia này nuôi heo rất giỏi, nhưng mà biện pháp nuôi heo của ông ấy có chút đặc biệt, cho nên tôi muốn thí nghiệm trước một chút. Tôi đã hỏi đại đội trưởng, một con heo con có giá hai mươi đồng, theo cách nuôi dưỡng của vị chuyên gia đó, đây cũng là lần đầu tiên tôi nuôi heo, nếu như chúng ta cùng nhận nhiệm vụ nuôi heo, lỡ như heo con chết, chúng ta phải cùng nhau gánh khoản tiền này. Cho nên tôi muốn tự mình nhận nhiệm vụ nuôi heo, như vậy, cho dù heo con chết, cũng sẽ do một mình tôi gánh chịu tổn thất. Tóm lại, chờ khi tôi nuôi dưỡng thành công, chúng ta có thể nhận nhiệm vụ nuôi heo một lần nữa."