Chương 2:
Chương 2:Chương 2:
Một Châu Mật Hồng trọng sinh biết trước hướng đi của tương lai nên không còn phô trương như đời trước, cô ấy không chỉ sống tốt hơn mà còn giúp bạn thân Vu Tiếu tìm một người đàn ông đáng tin.
Và tất nhiên, đây là hướng đi của bản chính, bởi vì Châu Mật Hồng là nữ chính của tiểu thuyết trọng sinh.
Đáng tiếc thay, trong quyển tiểu thuyết này bỗng xuất hiện một người xuyên sách. Cô nàng xuyên sách nhìn trúng nam chính, sau khi giải quyết Châu Mật Hồng, cũng thuận tiện giải quyết nốt bạn thân của Châu Mật Hồng là nguyên chủ. Sau đó giới thiệu bạn trai của nguyên chủ cho bạn của mình.
Thời gian Vu Tiếu xuyên sách rất bất lợi đối với cô, tên cô đã được báo lên trên rồi, qua mấy ngày nữa sẽ phải lên đường xuống nông thôn. Khi biết được chuyện này, nguyên chủ tức giận bỏ đi, kết quả vừa ra khỏi nhà đã bị xe đụng vỡ đầu, vì vậy mới có chuyện Vu Tiếu xuyên đến. Giờ phút này, Vu Tiếu đang ở trong bệnh viện.
"Tỉnh rồi à? Đầu còn đau hay không? Tao ngâm sữa mạch nha cho mày này, nhân lúc còn nóng uống một chút, bồi bổ đầu óc, đây là chú của mày đặc biệt tìm đồng nghiệp trong nhà máy đổi được đấy. Mày nói đi, mày đi đứng kiểu gì mà không chịu nhìn đường vậy?" Dư Phương vừa đưa sữa mạch nha đến bên miệng Vu Tiếu vừa can nhẳn.
Vu Tiếu quay đầu sang và nói: "Mẹ à, mấy người muốn tôi thay Trương Na xuống nông thôn, tôi không có ý kiến, nhưng tôi có mấy điều kiện." Giọng nói của cô lạnh lùng, ánh mắt nhìn Dư Phương như thể nhìn kẻ thù. Vu Tiếu cũng mặc kệ tính cách của mình không giống với nguyên chủ, người vừa bị xe đạp đụng trúng, lại còn bị ép xuống nông thôn, lúc này tính tình thay đổi cũng vừa vặn.
Dư Phương sững sờ: "Đứa nhỏ này, sao mày lại..."
"Mẹ à, ba đã mất được tám năm rồi, trong tám năm này, mẹ đã ngược đãi tôi như thế nào, trong lòng cả tôi lẫn mẹ đều biết." Vu Tiếu ngay cả giả vờ cũng không muốn: "Mẹ nói mẹ làm mẹ kế không dễ dàng, dặn tôi nhường nhịn, dặn tôi bao dung, nhưng mẹ thì có gì không dễ dàng chứ? Mẹ tự mình kiếm ra tiền, lại được hưởng trợ cấp của ba tôi, còn có nhà cửa mà ba để lại, mẹ không dễ dàng chỗ nào? Mà tôi, tôi có trợ cấp của ba nuôi, một tháng năm đồng tiền, mẹ của tôi còn là giáo viên tiểu học, nhưng tôi đã sống cuộc sống thế nào? Mẹ nhìn hai bàn tay của tôi đi... Đây là bàn tay mà một đứa nhỏ trong gia đình hai công chức nên có hay sao? Cho dù là bé gái nông thôn mỗi ngày xuống ruộng cũng không đến mức này."