Chuong 200:
Chuong 200:Chuong 200:
"Van Đóa nói có thể đối chiếu chữ viết, cậu nói cậu không viết thư, vì quan tâm nên mới theo dõi thanh niên Vu, nhưng mà Vân Đóa đã đối chiếu chữ viết, chữ trong thư này và chữ của cậu giống nhau, cậu muốn nói như thế nào? Cậu không cần phủ nhận, đúng như Vân Đóa nói, ngay cả con bé cũng có thể đối chiếu ra, càng không cần nói đến cảnh sát"
Khương Đại Phát cũng ngây người, hắn ta không ngờ chữ viết này cũng biết nói. Hơn nữa han ta chưa từng đi học, cũng không ngờ sẽ có người liên tưởng đến chữ viết, mùa đông năm ngoái, lúc phát lương thực và tiền công, hắn ta nhất thời đắc ý nên đã ký tên. Lúc đó, hắn ta chỉ nghĩ muốn cho tất cả mọi người biết, tuy nhà hắn ta nghèo, nhưng Khương Đại Phát này là người nghèo chí không nghèo, hắn ta cũng biết chữ. Đâu nghĩ đến, chữ viết lại xảy ra vấn đề.
Khương Đại Phát lại sửa lời, nói: "Đúng, là cháu hẹn thanh niên Vu đến bên cạnh hồ chứa nước nhỏ, cháu muốn... Cháu muốn xin thanh niên Vu quay lại với cháu, nhưng mà không ngờ cô ấy lại trượt chân ngã xuống nước, cháu thấy cô ấy ngã xuống nước nên muốn đi tìm gậy để kéo người lên." Dù sao hắn ta cũng cắn chết không thừa nhận là mình đẩy Vu Tiếu.
Đại đội trưởng nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự cơ trí nhìn chằm chằm vào Khương Đại Phát, cuối cùng thở dài một hơi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, ta cũng không biết, thanh niên Vu, cháu muốn làm như thế nào?"
Vu Tiếu nói: "Báo cảnh sát."
Không cần biết đại đội trưởng xử lý như thế nào, cô đều muốn báo cảnh sát. Cho dù Khương Đại Phát thừa nhận tất cả mọi chuyện, cô vẫn sẽ báo cảnh sát.
Đại đội trưởng nói: "Vậy thì báo cảnh sát đi."
Khương Đại Phát cầu xin tha thứ: "Đại đội trưởng, đừng mà, cháu biết sai rồi, cháu không nên tiếp tục dây dưa với thanh niên Vu, đại đội trưởng, cháu xin chú, cháu còn có mẹ và bà nội cần phải chăm sóc, còn phải chăm sóc em trai em gái, xin chú đừng báo cảnh sát... Cầu xin chú..." Khương Đại Phát vừa nói vừa dập đầu xuống đất.
Các thôn dân nghe Khương Đại Phát nói như vậy, cũng có chút không đành lòng, cho dù như thế nào thì bình thường Khương Đại Phát vẫn tốt, hơn nữa, gia đình của hắn ta thực sự đáng thương. Có người nói: "Thanh niên Vu, hay là bỏ qua di tôi thấy Đại Phát cũng nhận lỗi rồi."
"Đúng vậy, cho Đại Phát thêm một cơ hội đi."
“Thanh niên Vu, cái này..."
"Sáng ngày mai tôi sẽ đi báo cảnh sát, Khương Đại Phát đẩy tôi xuống nước là muốn giết tôi. Nếu có người bao che cho hắn ta, nói chuyện thay hắn ta, tôi sẽ mời đồng chí cảnh sát điều tra người đó, xem người đó có phải đã nhận thứ gì tốt của Khương Đại Phát, muốn hợp tác với hắn ta giết tôi hay không? Khi mọi người muốn nói chuyện giúp hung thủ giết người, xin hãy cân nhắc, đây là tội phải xử bắn."
Các thôn dân nghe thấy hai chữ xử bắn, tất cả đều không dám nói tiếp nữa, của người phúc ta là một chuyện, liên lụy đến bản thân lại là một chuyện khác, như vậy mất nhiều hơn được, mọi người cũng không bị ngốc. Khương Đại Phát tốt hay xấu đều là người ngoài, có ai sẵn sàng vì một người ngoài mà để mình bị liên lụy?
Vu Tiếu thấy bọn họ đều câm miệng thì quay sang nói với đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, hôm nay nhốt Khương Đại Phát ở đâu? Nếu thả hắn ta về nhà, hắn ta sẽ chạy trốn, cháu không muốn Ao Tử sơn thả tội phạm, trở thành đồng lõa của tội phạm đâu."
Làm sao đại đội trưởng không nghe ra cô gái nhỏ này đang nhắc nhở mình. Không nói đến chuyện này của Khương Đại Phát là thật hay giả, nếu là thật, chuyện này truyền đi, thanh danh của Ao Tử Sơn sẽ mất hết. Nhưng nhìn dáng vẻ này của Vu Tiếu, cũng không có khả năng là giả. Hơn nữa, Khương Đại Phát trả lời trước sau không đồng nhất, trong lòng đại đội trường đã nghiêng về phía Vu Tiếu.
Đại đội trưởng muốn bảo vệ thanh danh của Ao Tử Sơn, nhưng cũng không thể che lại lương tâm bắt Vu Tiếu bỏ qua chuyện này, hơn nữa, nhìn thái độ của Vu Tiếu, hẳn là sẽ không bỏ qua. Bên cạnh đó, Vu Tiếu cũng nói mình là người nhà quân nhân, đừng hòng uy hiếp cô.