Chương 211:
Chương 211:Chương 211:
Vu Tiếu nói: "Đại đội trưởng, Vân Đóa, thanh niên Nhậm, thanh niên Hàn, mọi người về trước đi, cháu còn chút việc."
Trương Vân Đóa: "Vậy bọn mình đi trước nhé, về Ao Tử Sơn rồi nói chuyện sau."
Vu Tiếu: "Được."
Nhậm Sóc và Hàn Giản cũng không nói gì, chỉ cùng đại đội trưởng trở về.
Vu Tiếu nhìn bà Kha nói: "Bác gái à, hôm nay thực sự cảm ơn bác, phiền bác từ nhà chạy đến đây làm chứng cho cháu."
Bà Kha không hề cảm thấy phiền chút nào, bà là người thích chạy khắp nơi, thích náo nhiệt, không chịu nổi cô đơn. Bà vỗ bàn tay Vu Tiếu nói: "Nào có phiền gì chứ? Chúng ta đều là người nhà quân nhân, nên giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mà Tiếu Tiếu à, sau việc này, cháu sẽ không thể sống yên lành ở Ao Tử Sơn nữa đâu."
Trong lòng Vu Tiếu cũng hiểu rõ, nhưng không thể thể hiện mình hiểu rõ tất cả: "Ý của bác gái là?"
Còn chưa kịp đợi bà Kha mở miệng, bà Khương đã chạy đến, lại quỳ xuống trước mặt Vu Tiếu: "Thanh niên Vu, tôi dập đầu lạy cô, xin cô tha cho con trai tôi được không, cầu xin cô... thanh niên Vu, tôi cầu xin cô..."
Vu Tiếu trước nay không thèm để ý đến loại người dùng đạo đức để quy chụp này, trông thì có vẻ yếu đuối nhưng loại yếu đuối này mới là đáng sợ nhất. Dùng phương pháp vừa quỳ vừa lạy để tìm kiếm sự đồng tình, thực ra thì rất ác độc.
Vu Tiếu bất động, cô kéo bà Kha đi khỏi đó, nếu đối phương đã muốn quỳ vậy thì để bà ta quỳ.
Bà Kha nói: "Loại người này không cần quan tâm, con trai của mình hại người khác, là do bà ta không dạy dỗ được con trai mình."
Vu Tiếu cười: "Vẫn là bác gái hiểu rõ phải trái, vì vậy mới dạy được một người con trai có tương lai như đồng chí Kha."
Lời này nói ra khiến bà Kha vô cùng vui mừng, đời này điều khiến bà tự hào nhất chính là sinh được đứa con trai Kha Cảnh Dương này. Nhưng mà trước mặt cô gái nhỏ, bà vẫn khiêm tốn nói: "Thằng nhóc đó chẳng có gì tốt cả, tính cách rất bướng bỉnh, không nghe lời bác."
Vu Tiếu nói: "Chắc là do biết bác gái chiều chuộng anh ấy, vì vậy người làm con trước mặt mẹ mình mới khó tránh được việc hơi không nghe lời. À đúng rồi bác gái, cháu nghe đồng chí cảnh sát nói bác chưa ăn cơm đã đến đây, cháu mời bác đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm."
Bà Kha vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu, nhà bác vẫn còn cơm canh đang nóng mà." Cơm ở tiệm cơm quốc doanh đắt lắm.
Vu Tiếu kéo tay bà: "Đi thôi, lần trước đồng chí Kha cứu cháu, cháu còn chưa cảm ơn anh ấy cẩn thận. Lần này lại là anh ấy giúp đỡ, bác còn chưa ăn cơm đã đến, nếu như bác không để cháu mời, vậy cháu sẽ ngại lắm."
Bà Kha thực sự yêu thích Vu Tiếu, có vài người nhìn đã thấy vừa ý, liền yêu thích. Có người có tốt hơn nữa nhưng không thấy vừa ý thì cũng không thích nổi. Bà Kha thấy Vu Tiếu nhiệt tình với mình, cảm thấy cô gái này nếu như có thể làm con dâu bà thì tốt quá, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề giữa mẹ chồng với con dâu. Nghĩ đến đây, bà Kha đột nhiên có chủ ý.
Hai người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, đại đội trưởng đưa mọi người về Ao Tử Sơn. Vừa thấy đại đội trưởng trở về, người của Ao Tử Sơn nhao nhao đến hỏi đại đội trưởng tình hình thế nào, nhưng mà đại đội trưởng không nhiều lời, chỉ nói Vu Tiếu trong sạch, Khương Đại Phát bị bắt rồi, tình hình cụ thể thì mấy hôm nữa cảnh sát sẽ đến nói rõ.
Trong tiệm cơm quốc doanh, bà Kha và Vu Tiếu vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Bà Kha: "Tiếu Tiếu à, cho dù Khương Đại Phát có bị định tội hay không, chắc sau này ở Ao Tử Sơn cháu cũng sẽ không dễ sống đâu. Người ở đây rất hay bài xích người ngoài, cho dù Khương Đại Phát có sai, nhưng đối với người của Ao Tử Sơn, việc này cháu quá tuyệt tình, bọn họ chắc chắn sẽ có ý kiến với cháu." Lời của bà Kha Vu Tiếu hiểu, người ở rất nhiều nơi đều vô cùng đoàn kết, huống hồ là người của niên đại này. Cho dù cô chưa từng tự mình trải qua nhưng đọc nhiều tiểu thuyết nên cũng biết tình trạng này. Tiểu thuyết không phải là tổng kết từ hiện thực ra à?